Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 69 : Quá giới hạn
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Edit + Beta: Min
Sở Sở ngồi nói chuyện với mẹ cả một buổi chiều, lúc hoàng hôn mới ra khỏi bệnh viện tâm thần, đúng lúc nhận được điện thoại của Kiều Sâm.
"Em gái, hôm nay em về đúng không? Bây giờ anh đang ở sân bay, em bay chuyến mấy giờ? Tại sao đến giờ vẫn còn chưa tới?"
"Ấy." Sở Sở nói: "Đến lúc sáng rồi ạ."
"Buổi sáng á?" Giọng nói Kiều Sâm còn mang theo chút gấp gáp: "Vậy sao em không điện thoại cho anh, bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em."
"Em ở dưới chân núi Lộc Sơn, đến thăm mẹ."
"Vậy ở đó chờ anh, anh đến ngay đây."
"Không cần đâu, anh hai, em tự gọi xe về được."
"Gọi xe cái gì, anh đã lái xe qua rồi, em chờ một chút nhé, anh ra khỏi sân bay, đoán chừng nửa giờ là đến."
Sau khi cúp điện thoại Sở Sở ngồi trên cái ghế nhỏ trước cổng bệnh viện tâm thần chờ Kiều Sâm, tiện tay lấy di động xem tin tức mới nhất, trong nhóm chat của lớp nghiên cứu sinh mỹ thuật thông báo qua về nghiên cứu học thuật và thỏa luận về buổi giao lưu cùng khoa nghệ thuật, có điều bây giờ cô không ở Bắc Kinh nên không có cơ hội tham gia.
Tin tức trong nhóm còn kể thêm về chuyện gặp lại bạn cũ, có người gửi danh sách các bạn học tham gia, Sở Sở tìm kiếm một hồi vẫn không tìm ra tên của Lục Xuyên.
Cô và Lục Xuyên thuộc vào dạng chia tay trong hòa bình, đã nhiều năm như vậy chưa từng gặp lại, nhưng vào những ngày lễ hay ngày tết, cách nghìn trùng xa xôi vẫn ân cần hỏi thăm nhau một tiếng.
Trừ những cái đó ra thì cũng không có quá nhiều tin tức.
Năm đó xuất phát từ tự tôn và kiêu ngạo mà cô cố chấp muốn chia tay với Lục Xuyên, mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng vẫn là...
Vẫn rất đau lòng, vẫn rất nhớ anh.
Cô không cách nào trốn tránh được sự thật rằng mình vẫn còn rất yêu anh, thế nhưng sau khi cô trả xong hết nợ nần lại càng không làm được loại chuyện đi tìm anh.
Chung quy lại thì là không có can đảm để đi.
Lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, một chiếc xe quân dụng Land Rover bảng số màu màu đen hống hách dừng lại ngay trước mặt Sở Sở.
Kiều Sâm bước xuống khỏi xe, thân hình thon dài mang một bộ quân phục màu xanh, nhìn qua rất có sức sống, rất có khí phách. Khuôn mặt cậu vẫn như thuở đầu, chỉ là theo thời gian càng tăng thêm sự sắc bén, màu da cũng sạm đi rất nhiều, thế nhưng dáng người thẳng tắp, bộ dạng cà lơ phất phơ hống hách của những năm tháng cao trung đã không còn, Kiều Sâm của lúc này, ưỡn bụng hóp ngực đều vô cùng có sức sống.
Kiều Sâm hưng phấn chạy về phía cô, còn không chờ cô kịp phản ứng đã nhận được một cái ôm to lớn, cậu trực tiếp ôm cô lên cao, chân rời khỏi mặt đất.
"Biết em muốn trở về anh đã mất ngủ cả đêm đấy, kết quả hôm nay ngủ đến hai giờ chiều mới vội vàng đến sân bay, không ngờ em đã đến rồi!"
Sở Sở bị cánh tay tráng kiện của cậu siết đến không thở nổi, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu, dịu dàng nói: "Anh hai, thả em ra trước đã."
Kiều Sâm buông Sở Sở ra, gãi đầu cười cười, hình như còn có chút ngượng ngùng, đi qua mở cửa xe cho Sở Sở: "Về nhà thôi!"
Sau khi Kiều Sâm tốt nghiệp trường quân đội, trực tiếp được phân đên bộ tư lệnh lục quân khu vực Lộc Châu.
"Em có biết anh ở trước cửa bộ tư lệnh lục quân gặp được ai không?" Kiều Sâm vừa lái xe vừa quay đầu nói với Sở Sở.
Lục Xuyên nhìn vào trong xe, ánh mắt của cô và anh vẻn vẹn chỉ tiếp xúc chưa đến nửa giây, tựa như lông vũ nhẹ lướt qua mặt hồ, từng lớp từng lớp sóng nhẹ nhàng rung lên, mặc dù biết anh không thể nào nhìn thấy cô.
"Một mình cậu được không, hay là tôi vẫn nên hỗ trợ ôm nó vào cùng cậu nhỉ." Lục Xuyên tựa hồ rất có nhiệt tình muốn ra tay giúp đỡ.
"Đừng đừng!" Kiều Sâm vội vàng ngăn ở cửa xe: "Con chó này tính cách có hơi hoang dã, sẽ cắn người."
Lục Xuyên gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
"Sao cậu lại ở đây?" Kiều Sâm vội vàng chuyển chủ đề, đồng thời bất động thanh sắc dịch người đến cửa xe, ngăn trước cửa xe có Sở Sở.
"Ba gọi tôi trở về vài ngày, mẹ tôi bảo nhớ tôi rồi."
"Bây giờ cậu định cư ở đâu?"
"Bắc Kinh."
"Bắc Kinh à?" Kiều Sâm nhanh mồm nhanh miệng: "Kiều Kiều của tôi cũng ở đó..."
Cậu còn chưa dứt lời, cửa xe truyền đến một tiếng "rầm", Kiều Sâm tự biết ý lập tức ngậm mồm.
"Con chó này của cậu..."
"Nó thích ầm ĩ, đừng quan tâm đến nó."
"Nếu không thì cứ để tôi ôm nó vào giúp cậu đi, mấy ngày nay trời nóng, để nó một mình trong xe hẳn là rất khó chịu." Lục Xuyên trước sau thiện lương, cho dù là chó thì anh cũng tỏ ra rất quan tâm.
"Đừng đừng đừng!" Kiều Sâm vội vàng dính người vào trên xe không để anh mở được cửa: "Cắn người thật đấy, ngoại trừ tôi ra ai nó cũng không chịu nhận chủ, thả ra coi chừng nó cắn cậu."
Lục Xuyên cũng không miễn cưỡng thêm nữa, nói: "Vậy cậu bận việc đi, tôi về nhà đã, tối nay anh em mình cùng uống một chén."
"Được, chờ tôi dọn dẹp lại nhà rồi mua đồ nhắm điện thoại cho cậu. " Kiều Sâm thở dài một hơi nói.
"Ừm." Ngón tay Lục Xuyên xoay chìa khóa, thảnh thơi rời đi, lúc Kiều Sâm muốn mở cửa xem, anh đột nhiên quay đầu: "Đúng rồi..."
Cửa xe vừa được hé mở liền bị Kiều Sâm lập tức đóng lại, suýt nữa đập trúng cái mũi của Sở Sở.
"Còn chuyện gì nữa?"
"Số điện thoại của tôi vẫn chưa đổi."
"Hả?"
Lục Xuyên lấy điện thoại trong tay đưa lên, tăng âm lượng, cất cao giọng: "Vẫn là số năm cấp ba, không hề đổi!"
"Tôi biết mà!" Kiều Sâm gãi gãi sau gáy: "Trước đó không phải tôi còn liên lạc với cậu sao?"
Khóe miệng Lục Xuyên khẽ nhếch lên, quay người cất bước rời đi: "Đi đây."