Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 72 : Về nhà thôi!
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Một khắc đó cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, toàn bộ thế giới yên lặng như tờ.
Kiều Sâm thấy cả người Sở Sở đều ngẩn ra, dứt khoát xoát lấy cổ áo cô lên dẫn cô đi vào thang máy.
Kiều Sâm cười với Lục Xuyên: "Khéo thật, ở đây mà cũng có thể gặp nhau được."
"Ừm." Lục Xuyên kín đáo mỉm cười đáp lại: "Lộc Châu vốn rất nhỏ."
Có lẽ bởi vì chung quanh còn rất nhiều người khác, nên hai người họ gặp nhau nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều.
Sở Sở tùy ý để Kiều Sâm xách theo cô, cúi đầu đỏ ửng mặt, căn bản không có đủ dũng khí để nhìn anh lần hai, hô hấp cũng cố gắng khắc chế lại.
"Hai người đến đây ăn cơm sao?"
"Đúng vậy đó." Kiều Sâm nhìn qua mấy người đàn ông ở sau anh: "Bạn của cậu?"
"Mấy bạn học cũ, đến Lộc Châu chơi."
"À."
Hai người hàn huyên mấy câu không dinh dưỡng, nhưng lại không có ai lên tiếng nói tạm biệt. Kiều Sâm chú ý lúc Lục Xuyên nói chuyện vẫn luôn vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Sở Sở.
Cậu lôi kéo cánh tay của Sở Sở, đẩy cô ra ngoài, tốt xấu gì thì cũng là bạn học, chào hỏi cũng là phải phép, đâu còn là cô gái ngốc nữa đâu.
Sở Sở cúi đầu, cắn chặt môi dưới, thủy chung không nói chuyện gì.
"Con thỏ." Lục Xuyên chủ động lên tiếng gọi cô, gọi lên cái biệt danh thuộc về riêng mình anh, trong quá khứ tất cả thâm tình và cưng chiều của anh, đều tàn nhẫn mà nằm trọn hết trong hai từ này.
Cô nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên tủi thân nhìn anh, rồi lập tức chuyển ánh mắt đi hướng khác.
"Sao lại thế này, vành mắt còn đỏ lên nữa." Lục Xuyên cúi đầu dịu dàng nhìn Sở Sở: "Có phải Kiều ngốc lại ăn hiếp em rồi không?"
Trong lòng Sở Sở chua xót, lắc đầu.
Kiều Sâm cảm nhận được cô sắp không thể trụ vững nữa mà lập tức khóc thành tiếng mất, chỗ này nhiều người như vậy, nếu cứ khóc như thế thì cái thể diện này quăng đi luôn cho rồi.
"Được rồi, Lục Xuyên cậu cứ bận việc của mình đi, có thời gian chúng ta lại gặp nhau!" Kiều Sâm dắt Sở Sở muốn đi ra ngoài.
"Gặp lại sau." Sở Sở chỉ cảm thấy lỗ tai của cô ong ong như vô số con ong mật đang bay, chân như đang giẫm trên đám mây, cả đường đều là nhờ Kiều Sâm nắm lấy cổ tay của cô mới không bị vấp ngã, vừa đi được mấy bước, sau lưng Lục Xuyên lại đột nhiên gọi cô.
Bà lão chọc chọc vào đầu Kiều Sâm: "Tiểu yêu tinh này và mẹ nó là cùng một dạng, trước kia mẹ nó mê hoặc ba con, làm hại mẹ con bị trầm cảm, con đã quên rồi sao? Nhìn bộ dạng bảo vệ nó bây giờ của con, có xứng đáng không hả?"
Kiều Sâm đột nhiên câm nín, chuyện mẹ mất đã trở thành một vết thương khó mà khép lại được trong lòng cậu, cậu chấp nhận Sở Sở nhưng vết thương kia mãi vẫn còn đó.
Khoảnh khắc cậu trầm mặc, Kiều lão phu nhân nói với Sở Sở: "Trước kia nhà chúng tôi cho mẹ cô một khoản tiền lớn như vậy, quan hệ cũng xem như cắt đứt được rồi, cô thức thời một chút đi, đừng để cháu trai tôi phải khó xử, cuối cùng ai sẽ là người mất mặt ở đây, dù sao cái danh con gái riêng cũng không tốt lành như vậy đâu."
Kiều lão phu nhân gọi hai vệ sĩ đến, xem ra hôm nay bà lão có chuẩn bị mà đến, muốn lập tức đuổi cô ra khỏi nhà Kiều Sâm.
Sắc mặt Sở Sở dần lạnh lẽo, cắn răng phẫn uất nói: "Tôi không phải là chó nhà có tang, trước kia bà đuổi tôi và mẹ ra khỏi Kiều gia tôi đã không nói gì, bởi vì đó là nhà của mấy người, không phải của tôi. Nhưng ở đây bà không có tư cách đuổi tôi đi."
Đây là nhà của Kiều Sâm, cô không đi.
Mỗi câu mỗi chữ cô đều nói rất rõ ràng: "Bà không có tư cách đuổi tôi đi."
Kiều lão phu nhân bước lên một bước xông về phía Sở Sở nghiêm nghị nói: "Vậy cô thử xem, lúc trước tôi có thể đuổi cô và mẹ cô ra khỏi Kiều gia, thì hôm nay cũng sẽ có biện pháp đuổi cô khỏi chỗ này."
Bà ta vừa dứt lời, trong bóng đêm tĩnh lặng không biết từ đâu truyền đến một tiếng cười khẽ khàng hờ hững.
Tim Sở Sở đột nhiên run lên, nhìn thấy cách đó không xa trong một chiếc xe Mercedes màu đen dừng lại ở ven đường, một người đàn ông chậm rãi bước xuống.
Âu phục giày da, ánh trăng lạnh lẽo vì thân hình thon dài của anh mà trở nên rõ ràng trong sạch hơn.
"Đây là đại viện của quân đội, Kiều Sở là khách của tôi, ai muốn đuổi cô ấy đi?" Thanh âm của anh tựa như một cơn gió đem phất qua rồi rời đi không chút dấu vết.
Hai tay Lục Xuyên chắp ra sau lưng, dưới ánh trăng đứng dựa vào thân xe.
Kiều lão phu nhân không hiểu được nhìn anh: "Cậu là ai?"
Lục Xuyên đi đến bên người Sở Sở, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại quay đầu nói với Kiều lão phu nhân: "Tôi là Lục Xuyên, ở tòa nhà đối diện, là bạn học cũng là hàng xóm của Kiều Sâm, Kiều Sở là khách của tôi, không biết bà đây hiểu lầm cái gì mà muốn đuổi cô ấy đi."
Lục Xuyên nói xong thì yên lặng nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Sở Sở.
Sở Sở kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Xuyên.
Lục Xuyên cầm lấy bàn tay của cô, dùng sức nhéo nhéo.
"Về nhà thôi."