Tiểu Kiều Thê

Chương 10 : Kế gì?

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: 1900



Tống Lăng xách hộp đồ ăn đặt lên bàn tròn duy nhất trong phòng, nói: “Ta nghe Tài thúc nói, mỗi ngày ngươi đều ăn cơm tại Doanh trại, liền muốn làm vài món ăn cho ngươi thay đổi khẩu vị.”



Nàng vừa nói, vừa đem hộp mở ra, lấy các món xếp ngay ngắn trên bàn.



Cá hấp, khoai sọ ninh gà, dưa chuột nộm chua ngọt, trứng gà phù dung…



Mỗi món được xếp ra, hương bay khắp bàn.



Lương Tẫn và Lục Phù đều kích động tiến lại gần, mùi hương này, liền so với trình độ của đầu bếp, trứng gà phù dung ánh vàng rực rỡ, mặt trên còn có ít hành lá xanh mượt, nhìn thôi đã muốn ăn!



Lương Tẫn không nhịn được nữa, hỏi: “Nhị tẩu, ta có thể ăn ké sao?”



Tống Lăng cong môi cười, gật đầu, “Có thể, ta làm rất nhiều a.”



nói xong, quay đầu nhìn Lương Chinh, “Vương gia, ngươi cũng mau tới ăn đi, đồ ăn còn nóng a.”



Lương Chinh lưng vẫn dựa trên ghế, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng chăm chú.



Nữ nhân này, nàng là đang lấy lòng hắn?



Nghĩ nghĩ, tầm mắt vừa chuyển, đã thấy Lương Tẫn đang ngồi trên ghế, cầm đôi đũa đã sẵn sàng.



Đôi mày nhăn lại, tâm tình lại khó chịu hơn. Rốt cuộc, đây là nàng mang cơm cho ai chứ?



Đứng dậy, tiến tới gần bàn ăn, được Tống Lăng kéo ghế cho hắn ngồi, “Vương gia, mời ngồi.”



Lương Chinh ngồi xuống, mặt không biểu tình.



Tống Lăng lại vội vàng lấy một chén cơm cho hắn, kèm thêm một đôi đũa, hai tay dưng lên, “Vương gia, cho ngươi.”



Lương Chinh ngẩng đầu liếc nàng, tiếp nhận đôi đũa, “Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”



âm thanh ôn nhu khó có được, Tống Lăng nhấp môi, lặng lẽ cười, sau đó mới ngồi xuống cạnh hắn.



Ngồi xuống, mới phát hiện còn mỗi Lục Phù đang đứng, vội nói, “Lục Phù cô nương, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”



Lương Chinh: “………” Rốt cuộc là nàng đem cơm cho ai?!!



Lục Phù đôi mắt sáng lên, “Ta cũng có thể ăn sao?”


Tống Lăng cảm thấy đôi mắt hắn như muốn nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của nàng vậy.



Nam nhân hàng năm hành quân tác chiến ngoài sa trường, ánh mắt sắc giống như mũi tên bén nhọn bắn vô người. Tống Lăng cứ bị hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy, trong lòng hoảng hốt không chịu nổi, cơ hồ muốn cùng hắn nói hết thảy sự thật.



Nàng cắn môi, run rẩy, tim đập nhanh đến không khống chế nổi, “Vương, Vương gia ngươi đang xem cái gì nha…







Toàn bộ biểu hiển hoảng hốt của nàng, hắn đều xem trong mắt cả.



Lương Chinh không trả lời, mãi tới khi mặt nàng trắng như giấy, thật không nỡ, “Bổn vương nơi có kim sang dược tốt nhất, đem về xoa lên miệng vết thương, một hai ngày là có thể khép lại.”



Tống Lăng cả kinh, mở to hai mắt, “Nhanh như vậy a!”



Lương Chinh nhìn nàng, “Như thế nào? Ngươi không nghĩ nhanh như vậy là tốt sao?”



Tống Lăng mặt trắng bệch, lắc đầu, “không…..không có…”



Lương Chinh nhìn nàng một cái, buông lỏng tay nàng ra, đứng dậy đi lấy dược.



Thực mau, liền lấy một bình sứ Thanh Hoa quay trở lại.



Tống Lăng không tự nhiên, hơi co ngón tay lại. thật…thật sự có lợi hại như vậy sao?



Lương Chinh cầm bình dược tiến lại gần, ngồi xuống, giữ chặt tay nàng, cởi bỏ băng gạc một cách chậm rãi.



Tống Lăng cắn môi, nhỏ giọng phản kháng một chút, “Kỳ thật chỉ là vết thương nhỏmà thôi, Vương gia, dược này cũng quá sang quý, vẫn là lưu lại cho ngươi dùng đi.”



Lương Chinh nghe nàng nói có điểm buồn cười, càng thêm hoài nghi nha đầu này, nhất định có vấn đề, nói: “Sang quý thì sao chứ, nếu là để cho Vương phi dùng, bổn vương nhiều ít vẫn bỏ được.”



Tống Lăng: “…..”



Khi nói chuyện, băng gạc trên tay nàng đã hoàn toàn được tháo ra.



- -------------------



Ta vừa cày xong "Mr Đà Điểu của tôi" - Hàm Yên



Truyện rất hay, muốn giới thiệu tới các nàng chưa đọc. 



Ngẫm lại, nếu cuộc sống là một món quà, bạn sẽ làm gì? )