Tiểu Kiều Thê

Chương 14 : Đêm tối

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Edit: 1900



nói thật thì, nàng cũng rất muốn ngủ trên giường, mềm mại thoải mái hơn rất nhiều.



Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, bị Lương Chinh ấn ngồi trên đùi hắn, liền thấy hốt hoảng, suy nghĩ lại, vẫn nói: “Cái kia, ta, ý ta là ta sẽ ngủ trên sàn nhà.”



Lương Chinh nghe vậy, lại mở mắt ra, nhìn người bên cạnh một cái.



Tống Lăng bị nhìn chằm chằm, môi chặt lại, theo bản năng quấn chăn chặt hơn, có chút cảnh giác nhìn Lương Chinh.



Lương Chinh bị biểu tình sinh động của nàng chọc cười, nói: “Cuối cùng là ngươi đangkhẩn trương cái gì? Sợ bổn vương ăn ngươi?”



Tống Lăng: “………..”



Lương Chinh liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa bất dĩ lại có chút buồn cười, giơ tay ấn huyệt Thái dương, thấp giọng nói: “Ngủ đi, mỗi ngày đều ngủ trên mặt đất, cũng không chê lạnh.”



Lương Chinh nói xong, liền nhắm hai mắt lại.



Trong phòng trở lên im ắng lạ, không có một tiếng động nào.



Tống Lăng thân thể cứng đờ, ngủ lép vào một bên sườn giường.



rõ ràng là mỗi người một chăn, hơn nữa cũng cách xa nhau chút mà nàng vẫn thấy khẩn trương.



Có thể là bởi vì lần đầu tiên ngủ trên giường cùng một nam nhân, hơn nữa, hắn vừa mới….



Nàng nằm trong chăn không nhúc nhích, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm người kia.



Lại nghĩ tới câu vừa rồi của hắn, bị cảm động một chút rồi =.=



hắn sợ nàng ngủ trên mặt đất lạnh mới ôm lên giường a. Nghĩ nghĩ, khóe miệng chậm rãi cong lên.



Qua thật lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi nhỏ một câu: “Vương gia, ngươi ngủ chưa?”



Lương Chinh không trợn mắt, ‘ừ’ một tiếng, xem như đáp lại chưa ngủ.



Tống Lăng chớp đôi mắt, nghiêm túc hỏi: “Vì sao ngươi lại nói nương chưa cho ta ăn no?”




Vội vàng thay xiêm y, theo Lương Chinh ra cửa.



Ngoài cửa, đã có xe ngựa đứng chờ.



Quản gia thấy hai người ra tới, vội vàng vén mành cửa ra, cung kính nói: “Vương gia, nương nương thỉnh lên xe ngựa.”



Xe ngựa có chút cao, phía dưới đặt một chiếc ghế, Tống Lăng đạp một chân lên, định bụng bò lên trên.



Nào biết tay phải vừa giữ xe ngựa, còn chưa kịp dùng sức, thân thể đột nhiên nhẹbẫng, cả người bị ôm chặn ngang.



“A!” Nàng bị dọa hoảng sợ, cơ hồ phản xạ có điều kiện hô nhỏ một tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn đang nhìn mình, đang cười, “Gọi là gì?”



Tống Lăng bị hắn ôm trong ngực, mặt đỏ tim đập, mím môi hồng, nhỏ giọng, “Ta có thể tự đi lên.”



Lương Chinh liếc nàng, bên tai thấp giọng, “Đường đường là Vương phi, bò lên bò xuống còn ra thể thống gì?”



nói, liền đặt nàng vào trong xe ngựa.



Nhấc chân, thực nhẹ nhàng bước lên xe, Tống Lăng thấy vậy, lập tức chui vào trong, nhường vị trí cho hắn.



Lương Chinh thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.



Tài thúc tiến lên, đứng ngay bên cạnh xe ngựa, hỏi: “Vương gia, đại khái bao lâu sẽtrở về?”



Lương Chinh: “Khoảng hai ngày, trở về là kịp sinh thần của phụ hoàng.”



Tài thúc vội vàng gật đầu, “Vâng, Vương gia cẩn thận một chút.”



nói xong, lại chuyển âm thanh về phía Tống Lăng, “Hai ngày này phải phiền toái Vương phi nương nương tự mình chiếu cố ẩm thực hàng ngày cho Vương gia.”



Tống Lăng sửng sốt, có điểm ngốc lăng, không phải đi thăm mẫu phi hắn sao? Nghe ý tứ này, ngược lại giống như đi ra bên ngoài?



Nàng mờ mịt gật đầu, “Tài thúc yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố Vương gia thật tốt.”



Lương Chinh chỉ nhìn nàng chăm chú, đôi mắt nàng mở to, nghiêm trang hứa hẹn sẽchiếu cố hắn thật tốt.