Tiểu Kiều Thê

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: 1900



Tống Khê ngẩng đầu, hai mắt đã đỏ ngầu, nghẹn ngào nói, "Tỷ, đừng làm, cẩn thận đôi mắt."



"Tỷ chỉ còn nốt chiếc này là xong thôi." Mấy ngày nay thêu cũng được khá nhiều, đem vào thành bán đoán chừng cũng có thể được khoảng bốn mươi văn tiền. Sắp tới trời sẽ càng lạnh hơn, nàng muốn mua ít vải về làm cho phụ thân và đệ đệ quần áo mùa đông, lại bốc thêm vài thang thuốc.



"Vậy tỷ vào phòng ta đi, chúng ta thắp một ngọn đèn, ta đọc sách, tỷ khâu nốt chiếc này thôi nhé?"



Tống Lăng cũng hiểu đệ đệ nàng, khả năng chính hắn cũng không nỡ thắp đèn, nếu không vì thương nàng, có thể cũng xuống bếp nhờ than đỏ mà đọc sách đi, thật là--



"đi thôi" Tống Lăng dập tắt bếp, hai tỷ đệ cùng trở lại phòng.



Ngọn đèn được đốt lên, cũng sáng hơn rất nhiều.



Tống Khê nói: "Tỷ, về sau mỗi đêm ta đọc sách, nếu tỷ có thêu đồ thì đến phòng ta nhé, dù sao, ta một người dùng cũng vậy, hai người cùng dùng cũng vậy à!"



Tống Lăng cười đáp ứng "Ân"



Đêm càng khuya, ánh đèn hắt lên tường, bức tranh tỷ đệ an tĩnh lại ấm áp lạ thường.



Tống khê đang đọc sách, bỗng ngẩng đầu, "Tỷ, chờ ta đỗ Trạng Nguyên, nhất định đặt đồ cưới thật tốt, lại chọn một vị hôn phu tốt nhất cho tỷ!"



Tống Lăng nhịn không được cười, "Đệ còn nhỏ tuổi, ngược lại nghĩ đến xa."



Tống Khê biết mọi người trong thôn đều ghét bỏ tỷ tỷ hắn. Lại không biết, trong suy nghĩ của hắn, không có một người nào xứng đôi với một cô nương tốt như tỷ tỷ.



Trời cũng mau sáng, Tống Lăng rốt cuộc cũng làm xong đôi giày cuối cùng. Đều để lại kim chỉ vào rổ thêu, nàng múc nước rửa mặt. Lại về phòng lấy toàn bộ số sản phẩm thêu được gần đây để trong một bọc, chuẩn bị đem bán cho Cẩm Tú trang ở trong thành.



Cẩm Tú trang là cửa hàng chuyên bán các xiêm y, giày, khăn tay... Tống Lăng nhận các việc thêu đều là từ nơi đây cả.



Ra tới cửa, Tống Khê đứng ở ngoài muốn cả hai cùng đi cho an toàn. Lại bất đắc dĩ, tỷ tỷ hắn dặn dò ở nhà chăm sóc phụ thân, chỉ đành dặn dò tỷ tỷ cẩn thận chút, sớm trở về.



Tống Lăng vẫy vẫy tay, lưng đeo bao, một người đi ra cửa.



Đến cổng thôn, vừa khéo gặp Cát đại thúc chuẩn bị chở người đi vào thành.



Cát Tam thấy Tống Lăng cõng tay nải, liền biết nàng muốn đi vào trong thành giao hàng, hướng nàng hô lớn, "Tống nha đầu, lên xe đi."



Cát Tam có chiếc xe ngựa, dùng để mang người trong thôn vào trong thành, chỉ là, mỗi người đi thì trả ba văn tiền xe.
Từ phòng bếp đi ra, chuẩn bị về phòng, đã thấy Tống Lăng đang mở cửa từ bên ngoài trở về.



Ánh mắt cong lại, sáng nên, Tống Khê cười nói, "Tỷ, hôm nay sao lại về sớm vậy?"



Tống Lăng ngày thường đến trong thành, sớm nhất thì buổi chiều mới trở về, hôm nay mới quá ngọ mà thôi.



Quá ngọ: hơn 12h trưa.Tống Khê thấy tỷ tỷ trở về, kích động chạy ra, lại thấy đi phía sau còn có một ông lão râu trắng đi cùng.



hắn ngẩn ra, "Tỷ, đây là?"



"Đây là Bạch đại phu, là đại phu tốt nhất thành Ích Châu chúng ta." Tống Lăng đeo trên vai là một hòm thuốc khám bệnh của Bạch đại phu, cao hứng đến đôi mắt cong cong ý cười.



Thời còn trẻ, Bạch đại phu đã từng là ngự y trong cung, sau tuổi lớn, ông mới cáo lão hồi hương, tại Ích Châu này mở Dược đường chữa bệnh. Chỉ là, ông thường chữa bệnh cho các nhà quyền quý, dân chúng bình thường đến dại phu còn mời khôngđược, huống chi là một đại phu từng là ngự y chứ.



Nàng vừa nói đến tình huống trong nhà cùng Tạ gia, Tạ phu nhân lập tức mời người đem Bạch đại phu thỉnh tới. Bà đáp ứng nàng, vô luận xài hết bao nhiêu tiền cũng giúp nàng chữa khỏi bệnh cho phụ thân.



Đối với Tống Lăng, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho phụ thân, gả chồng lại là việc nhỏkhông đáng nhắc tới.



Tống Lăng cung kính mời đại phu vào trong phòng phụ thân.



Tống phụ đang nhắm mắt, thấy có người vào liền tỉnh.



Tống Lăng tiến đến, cầm tay phụ thân, giọng nghẹn ngào vui sướng, "Phụ thân, ta thỉnh đại phu tới cho ngài."



Tống phụ ngơ ngác, nhìn vị lão nhân râu bạc đứng bên cạnh nàng, theo bản năng muốn ngồi dậy, "Vị này chính là.."



Tống Lăng vội nói, "Cha, đây là Bạch đại phu, là đại phu tốt nhất thành Ích Châu, thời trẻ ông còn ở trong cung là ngự y, y thuật cao minh, khẳng định có thể trị tốt bệnh của người."



"Tống cô nương, để lệnh tôn nằm xuống trước đi, ta tới bắt mạch."



"Tốt, cảm ơn Bạch đại phu." Tống Lăng đỡ phụ thân nằm xuống, liền đứng sang mộtbên, nhường vị trí cho đại phu.



Nhìn vị Bạch đại phu này xem mạch cho phụ thân, Tống Khê lặng lẽ nắm tay áo tỷ tỷ, nhỏ giọng, "Tỷ, tỷ ra đây một chút."



nói xong, liền hướng ra gian ngoài.



Tống Khê tuổi nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện, đoán chừng hắn muốn hỏi việc gì. Quả nhiên, vừa ra đến nới, thấy Tống Khê vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, "Tỷ, ngươi lấy tiền ở đâu thỉnh đại phu?"