Tiểu Lang Tướng Quân

Chương 5 :

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Bất quá,chỉ mới thử xong địa điểm thứ nhất trong “Những nơi thích hợp nhất cho việc *** “,mà tiểu lang đáng thương đã muốn mất đi nửa cái mạng.



Tại tầng cao nhất của trường học, bị đại ca làm cho chết đi sống lại,Sát Sát Nỗ Nhi lại mọc ra hai lỗ tai và cái đuôi. Tuy rằng chẳng biết vì sao cứ bị biến thành bộ dáng kì quái như vậy, nhưng tiểu lang cũng từ từ tập thành thói quen. Hơn nữa mỗi lần hắn mọc tai và đuôi, đại ca sẽ xin nghỉ vài ngày không đi học, ở bên cạnh hắn không rời đi, vì vậy hiện tại Sát Sát Nỗ Nhi đối với loại hiện tượng kì lạ này cũng không hề lo lắng, trái lại còn đang mừng thầm.



“Đại ca, ngày hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”



Bị đại ca ôm vào trong xe,Sát Sát Nỗ Nhi hưng phấn hỏi.



“Đây là bí mật.”



Lê Thiên Kình chỉ thần bí tươi cười.



Tuy biết bảo bối tiểu lang của mình có thần lực, nhưng Lê Thiên Kình vẫn lo lắng, buộc dây an toàn cho hắn.



“Đại ca, ngươi vì sao phải buộc sợi dây trên người ta a? Ngươi sẽ không làm theo bộ phim kia chứ…” Sát Sát Nỗ Nhi xanh cả mặt, nhớ đến ngày hôm đó, đại ca đã cho hắn xem một bộ phim.



Đại ca bảo đó là “SM” … Hắn thấy người thiếu niên bị trói rất thê thảm a, … Ô… Ta không xong rồi…



“Ngươi thật là, trong não cứ suy nghĩ bậy bạ gì vậy?” 



Lê Thiên Kình buồn cười gõ nhẹ lên đầu sói khả ái: “Cái này là dây an toàn, để dự phòng những thương tổn ngoài ý muốn khi ngồi xe thôi mà.”



“Ha ha, … Thì ra là thế, đại ca ngươi thực sự là quá lo xa, bản tướng quân anh dũng uy vũ, pháp lực vô biên, sao lại sợ các thương tổn nhỏ nhoi của nhân loại chứ”



“Vậy lúc nãy,ai vừa nhìn thấy sợi dây thì đã sợ đến xanh cả mặt a?” 



Lê Thiên Kình nhìn thấy bộ dáng không sợ trời không sợ đất của Nỗ Nỗ, nổi lên ý xấu, liền dội cho hắn một xô nước lạnh.



Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy liền hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Xì.. Ai nói ta sợ? Đại tướng quân Sát Sát Nỗ Nhi ta sao có khả năng bị một sợi dây nho nhỏ hù dọa?”



“Như vậy a… Vậy lần sau nếu có cơ hội, đại ca sẽ dùng sợi dây tỉ mỉ kiểm tra sự can đảm của tướng quân uy chấn thiên hạ nhé.”



“A! Đừng… đừng…”



“Ha ha…” Thấy hai tròng mắt của hắn lăn lông lốc xoay chuyển, khẩn trương đến mức chân tay luống cuống, Lê Thiên Kình không khỏi thoải mái cười to.



“Ô… Đại ca thật xấu, ngươi lại khi dễ ta.”



Sát Sát Nỗ Nhi vừa nghe tiếng cười của đại ca thì biết mình lại bị lừa.



“Ha ha… Nỗ Nỗ là tâm can bảo bối của đại ca, đại ca sao có thể khi dễ ngươi?”



Khi cả hai vẫn đang đùa giỡn, xe rất nhanh đã dừng lại trước sân một khu biệt thự thập phần bí ẩn tọa trên núi.



“Nỗ Nỗ, tới rồi, đây là biệt thự của Lê gia, bình thường rất ít có người lui tới. Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày.” 


“Nỗ Nỗ, mau về cùng đại ca!” Lê Thiên Kình hiện tại chỉ muốn tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt.



Sau khi ôm tiểu lang vào trong xe, Lê Thiên Kình liền phóng xe đi, nhanh chóng rời khỏi tòa biệt thự.



Thấy đại ca đang lái xe, mà vùng xung quanh lông mày nhăn nhíu lại, Sát Sát Nỗ Nhi không khỏi thập phần yêu thương.



“Đại ca, ngươi biết không? Thần giới chúng ta có một loại biến thân thuật rất vui nha.”



“Biến thân thuật?”



“Đúng vậy, không tin ngươi xem nè.” 



Sát Sát Nỗ Nhi trong miệng thì thào niệm vài câu chú ngữ, hai tay vỗ nhẹ, trong nháy mắt liền biến mất.



Lê Thiên Kình thấy thế không khỏi hoảng hốt, khẩn cấp tấp xe vào ven đường —



“Nỗ Nỗ! Ngươi ở nơi nào?” Lê Thiên Kình tâm hoảng ý loạn kêu to: “Nỗ Nỗ! Ngươi không nên dọa đại ca, ngươi mau ra đây!”



“Hi, đại ca, ta ở chỗ này a.”



Lê thiên kình nghe vậy liền cúi đầu xuống nhìn — chỉ thấy một tiểu lang tí hon, nhỏ hơn cả bàn tay, đang ghé vào trên đùi của mình, cười hì hì, ngẩng đầu lên nhìn y.



“Nỗ Nỗ…” Lê Thiên Kình vừa mừng vừa sợ.



“Đại ca, ngươi đừng sợ, Nỗ Nỗ sẽ không ly khai ngươi, nếu như bọn họ kịch liệt khiến chúng ta xa nhau, ta sẽ biến nhỏ để bọn họ nhìn không thấy. Nỗ Nỗ sẽ trốn trong túi của đại ca, vĩnh viễn ở cùng ngươi, có được hay không?”



“Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ của ta…” Lê Thiên Kình cũng không biết vì sao tuyến lệ của mình ngày hôm nay lại yếu đuối như thế, khi nghe lời âu yếm phát từ cái miệng khả ái của bảo bối, nước mắt lại không nghe theo sự sai khiến mà rớt xuống dưới…



“Đại ca… Ngươi đừng thương tâm… Nỗ Nỗ thích nhìn thấy hình dạng hài lòng của ngươi…” Thân hình Sát Sát Nỗ Nhi chậm rãi trở nên lớn hơn, đến khi cao khoảng nửa thước. Hắn ghé vào giữa hai chân đại ca, vươn đôi tay nho nhỏ để hạ khóa kéo trên đũng quần, sau đó khẩn cấp móc ra cây “Thông thiên bổng ” vẫn còn mềm nhỏ của y, bắt đầu khiêu khích liếm lên…



“Hanh ân… Hanh ân… Nỗ Nỗ…” Lê Thiên Kình ngẩng đầu lên, thoải mái mà rên rỉ.



“Đại ca… Thoải mái không?” Sát Sát Nỗ Nhi vẫn tiếp tục liếm lên cây “Thông thiên bổng ” đang dần dần phát uy, say sưa hỏi.



“Thoải mái… Thật thoải mái… A a… Đúng… Nơi đó… Mau liếm đản đản của đại ca … Aha a… Để bọn nó hàm tiến trong miệng đi… Nga nga… Sảng khoái muốn chết — ”



Sát Sát Nỗ Nhi nhét hai khỏa cầu tròn căng vào cái miệng nho nhỏ, hắn dùng đầu lưỡi liều mình quấy đùa,khiến cho Lê Thiên Kình sảng khoái đến run rẩy cả người.



” Aha a… Chết tiệt, ngươi học ở đâu mấy chiêu này vậy? Nỗ Nỗ… Đại ca chết mất…”



Kiêu ngạo lắng nghe tiếng rên rỉ sung sướng của đại ca, Sát Sát Nỗ Nhi trong lòng tràn đầy ý nghĩ làm sao để đại ca càng thêm vui sướng. Đuôi sói nho nhỏ đột nhiên to lên khoảng ba thước, gắt gao quấn trụ vào thịt heo bổng đang cao cao nhếch lên của đại ca, căng thẳng co rụt bộ lông, khiến Lê Thiên Kình trong nháy mắt đã kêu lên — “Trời ạ — trời ạ — ”



Vô số lông sói tinh tế cọ quẹt vào yếu điểm mẫn cảm, Lê Thiên Kình ngồi trong chiếc xe nhỏ hẹp,giãy dụa thân thể, ồ ồ thở hổn hển, sự hưng phấn quá mức khiến Lê Thiên Kình rất nhanh đã chịu không nổi. Phát ra âm thanh tê rống, y kéo lấy tóc của Nỗ Nỗ,khiến cho hắn ngẩng mặt lên, một lượng nùng tinh liền phun trào ra, bắn đầy trên khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn của tiểu lang —



Vui sướng vươn đầu lưỡi ra để liếm sạch sẽ toàn bộ dịch thể bao phủ trên thân thể, Sát Sát Nỗ Nhi si ngốc nhìn nam nhân mà mình yêu thương đến phát cuồng,nhẹ nhàng khẳng định: “Đại ca… Ngươi yên tâm… Nỗ Nỗ có chết cũng không bao giờ ly khai ngươi…”