Tiểu Lâu Thính Vũ
Chương 5 :
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
“Ai, Bạch Nhất, Bạch Nhị, Hắc Tam, Hắc Tứ, các ngươi nói y là có ý gì a?” Triệu Tiểu Lâu ngồi xổm trước sân cỏ, lầm bầm lầu bầu cùng mấy thỏ con thảnh thơi ăn cỏ.
Phong Thính Vũ trong viện nuôi không ít thỏ con. Theo Hạ Thảo nói y mỗi lần xuống núi theo thói quen đều mang về một con, bao nhiêu năm sinh sản cũng thành ra không ít gia tộc thỏ. Bất quá ở đỉnh núi Tam Tuyệt cuộc sống trong lành nhưng quá lạnh lẽo, phía sau núi cũng không ít dã thú, cho nên thỏ mang về tuy nhiều, nhưng số bị mất bị chết cũng không ít.
Triệu Tiểu Lâu dựa theo màu sắc lông mà đặt tên, bây giờ hảo nhớ lại, bất quá hắn chính mình cũng phân biệt không rõ, mỗi lần kêu chỉ là thuận miệng.
“Bạch Nhất, ngươi nói, ngươi nói…”
Triệu Tiểu Lâu có chút nhăn nhó mắc cỡ đỏ mặt, thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác định chung quanh không có người khác.
“Ngươi nói y có phải hay không có điểm thích ta a?” Triệu Tiểu Lâu rốt cục cũng nói ra câu này, nói xong làm cho hắn ngượng ngùng mặt đỏ đến cực điểm, trong tay còn cầm mảnh thanh ngọc buổi sáng được Phong Thính Vũ đưa cho ngắm nghía không thôi.
“Ngươi xem, nếu y không thích ta, vì sao, vì sao phải đưa ta cái này? Y còn muốn thanh sáo ngọc của ta. Tuy rằng đó là ái vật mà tỷ tỷ, tỷ phu tặng, bất quá đưa cho y, ta, ta cũng cảm thấy thật sự vui vẻ … Ai nha, ngươi đừng chỉ tham ăn cỏ thôi, ta hỏi ngươi mà, ngươi ngươi không nói được nhưng cũng kêu một tiếng a?”
Bạch thố ăn no rồi, động động hai lỗ tai, chân sau nhấc lên, lủi đi thật xa.
Triệu Tiểu Lâu thấy nó đào tẩu, tức giận đến trừng mắt nhìn, lại dời đi mục tiêu, nhìn mấy con thỏ khác tiếp tục hỏi: “Bạch Nhị, Hắc Tam, các ngươi nói y có ý tứ gì a?”
…
Hắn cứ như vậy cùng bọn thỏ con “trao đổi” cho tới trưa, tới lúc phát hiện không còn sớm, mới nhớ tới nên đi chuẩn bị cơm trưa, đang muốn đứng dậy, đột nhiên trước mắt bạch y vút qua, Phong Thính Vũ đã đứng trước mặt hắn.
Triệu Tiểu Lâu hoảng sợ, nghĩ đến y nghe thấy những lời “Vô liêm sỉ” của mình lúc mới rồi, trở nên khẩn trương, chợt phát hiện Phong Thính Vũ ăn mặc giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, trên đầu đội mũ sa liêm che mặt.
Triệu Tiểu Lâu trong lòng đột nhiên run lên, nói: “Ngươi phải xuống núi?”
“Ân.”
“Kia…”
“Ngươi cùng ta xuống núi.”
“Cái gì?” Triệu Tiểu Lâu còn chưa kịp hỏi kỹ, đã bị Phong Thính Vũ túm lấy, hướng về Huyền Nhai lao đi.
“Từ từ! Từ từ! Như thế nào đột nhiên… A ——” hắn còn muốn nói chuyện, nhưng Phong Thính Vũ tốc độ cực nhanh, đã xông đến Huyền Nhai, hướng phía dưới nhảy xuống.
Triệu Tiểu Lâu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thật nhanh nhắm mắt lại, làm sao còn dám lên tiếng. Chỉ cảm thấy gió bên tai phần phật, thổi qua nhánh cây thỉnh thoảng truyền đến âm thanh, hắn khẩn trương đến cả người cứng ngắc, chỉ biết ôm chặt lấy thắt lưng Phong Thính Vũ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Khi hắn cảm thấy lần xuống núi này gần như vô tận, rốt cục Phong Thính Vũ cũng vững vàng đặt chân xuống đất.
Triệu Tiểu Lâu mờ mịt mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn núi mây cao ngất trước mặt, không thể tin được chính mình từ trên đỉnh núi vừa xuống.
“Này, đây là…” Hắn thần hồn chưa định nhìn Phong Thính Vũ.
“Đưa ngươi về nhà.”
Phong Thính Vũ thanh âm vẫn đang thản nhiên, nhưng Triệu Tiểu Lâu lại cứng ngắc tại chỗ, giống như đột nhiên từ trên đám mây té xuống đất, cả người đều lạnh lẽo. Hắn run rẩy hỏi: “Đưa, đưa ta về nhà? Vì cái gì… Đột nhiên…”
“Tham kiến tông chủ!”
Triệu Tiểu Lâu lời còn chưa dứt liền bị người khác ngắt lời. Chỉ thấy một người áo xám không biết từ khi nào quỳ gối phía sau bọn họ, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa.
“Đưa hắn trở về!” Phong Thính Vũ thản nhiên phân phó.
“Vâng.”
“Không! Ta không cần!” Triệu Tiểu Lâu cơ hồ lập tức cự tuyệt. Lời vừa ra khỏi miệng, chính mình cũng sửng sốt một chút, hắn sao lại có thể nói thế?
Triệu Tiểu Lâu trong lòng bàng hoàng, không tin, thất vọng, thương tâm, lo âu đủ loại cảm xúc, phức tạp đan vào cùng một chỗ, chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Hắn chỉ biết hắn không muốn như vậy cũng chẳng biết tại sao mà phải rời đi, tựa như hắn lúc trước chẳng biết tại sao bị mang đến đỉnh núi. Hắn, hắn… Hắn không phải một con thỏ con, không thể cho người ta tùy ý an bài như vậy.
Hắn có chút ủy khuất nói: “Vì cái gì đột nhiên đưa ta trở về? Chúng ta không phải… Ở trên núi hảo hảo sao?”
“Việc này ngươi đừng quản, chỉ chuẩn bị lễ vật thôi.”
Vương quản gia thật sâu nhìn hắn một cái, lui xuống.
Triệu Tiểu Lâu tự mình mang theo lễ vật đi bái phỏng Uy Vũ tiêu cục.
Uy Vũ tiêu cục gia chủ cũng họ Triệu, nói hai nhà còn dính điểm dòng họ. Kia Nhị thiếu gia tự mình đi ra tiếp đãi, Triệu Tiểu Lâu cùng hắn nói chuyện nửa ngày, rốt cục đem chuyện chính mình muốn nghe nói ra.
Triệu Nhị thiếu gia nghe xong có chút giật mình, kỳ quái hắn một thư hương dòng dõi hỏi thăm Thần Minh giáo làm cái gì? Bất quá hắn thái độ làm người cực kỳ thống khoái, liền trả lời: “Hiền đệ, ta hai nhà Liễu Châu cũng coi như quan hệ họ hàng, việc này nếu người khác tới hỏi, ta thật không dám nói lung tung, bất quá nếu hiền đệ ngươi hỏi, cũng không cần hỏi thăm, ta hôm nay liền nói cho ngươi biết.”
Triệu Tiểu Lâu nghe xong trong lòng nhảy dựng, có chút kích động nhìn hắn. Triệu Nhị thiếu gia uống ngụm trà, lúc này mới chậm rãi nói.
Nguyên lai trên giang hồ mấy tháng trước sinh ra cái gì Hắc Phong phái, luyện cái gì Hắc ma chưởng, lợi hại vô cùng, tất cả đều là sát thủ, trên giang hồ giết không ít người, chọc nhiều người tức giận, vì thế mấy đại môn phái do Nam Thiên môn cầm đầu, tính toán tiêu diệt bọn họ.
Ai ngờ kia Hắc Phong đem một số đông người dẫn tới tổng đà bọn họ, cao thủ lợi hại lại đều đi Thần Minh giáo. Kết quả Thần Minh giáo chủ mang theo mọi người đi tiêu diệt đại bản doanh bọn họ, bọn họ cũng dẫn người đi bao vây tiễu trừ Thần Minh giáo. Thần Minh giáo chỉ có mấy người trưởng lão cùng một tông chủ ở, vì thế một hồi chém giết, lẫn nhau đều tổn thất thảm trọng.
Sau lại cũng không biết làm sao, Hắc Phong phái biến mất vô tung, Thần Minh giáo cũng cẩn thận, tin tức gì cũng chưa phóng xuất, ai cũng không biết ngày đó rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Triệu Tiểu Lâu nghe xong giảng thuật, sắc mặt trắng bệch.
Kia Triệu Nhị thiếu gia càng nói càng nghiện, thao thao bất tuyệt: “Thần Minh giáo lập giáo cũng hơn hai trăm năm, căn cơ thâm hậu, không phải dễ dàng động đến. Huống chi bọn họ còn có Phong Thính Vũ võ công thiên hạ đệ nhất, giáo chủ Phong Văn Tuyết cũng không phải bù nhìn. Việc này lộ ra quỷ dị. Sau Nam Thiên môn phái người đi hỏi, Thần Minh giáo chỉ nói hết thảy như bình thường, cái gì cũng không lộ ra.”
Cuối cùng Triệu Nhị thiếu gia tổng kết nói: “Tóm lại, gần đây Thần Minh giáo đang đau đầu. Trên giang hồ tung tin đồn bọn họ có giấu đại bảo, mỗi người rục rịch, ngầm đi khiêu khích không ít, làm bọn họ rối loạn. Hiền đệ, vi huynh khuyên ngươi một câu, này chuyện trên giang hồ ngươi khả ngàn vạn lần đừng để ý tới, hơn nữa không thể dính vào Thần Minh giáo, đây chính là cái không dây vào được. Chúng ta vẫn nên làm hảo hảo dân thường của chúng ta thôi.”
Triệu Tiểu Lâu không nhớ rõ hắn còn nói gì sau đó, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là hiện tại Thần Minh giáo có đại nguy hiểm. Mà làm hộ giáo tông chủ, Phong Thính Vũ nhất định gặp nguy hiểm trước nhất.
Triệu Tiểu Lâu buổi tối trở về hoảng hốt một đêm, ngày hôm sau cho Vương bá chuẩn bị hảo xe ngựa, quyết định vô luận như thế nào cũng phải đi tìm Phong Thính Vũ.
Thần Minh giáo gần đây quả thật thập phần bận rộn. Trên đời này lắm kẻ ngu muội, không biết như thế nào lại thật sự tin tưởng lời đồn về bảo tàng kia, cứ hai ba ngày lại có người đến tổng giáo, làm cho Phong Văn Tuyết không thắng mà phiền.
“Hồi bẩm giáo chủ, đêm qua Thất Tinh đường lại có ba gã lẻn vào, Trần trưởng lão hoài nghi bọn họ là Thanh Sơn phái.”
Phong Văn Tuyết cười lạnh: “Thẩm vấn rõ ràng. Nếu như vậy, phái người thu thập sạch sẽ đuổi về Thanh Sơn phái, xem lão đầu kia nói thế nào! Nếu không phải, cái gì cũng không biết, diệt cho bổn tọa!”
Kia thuộc hạ biết giáo chủ tức giận, phải giết một người răn trăm người, liền lĩnh mệnh lệnh đi.
Phong Văn Tuyết ném thứ gì đó trong tay, trong phòng bước đi thong thả hai bước. Lời đồn đãi chỉ nhằm vào người trí giả, khả trên đời này trí giả dù sao cũng chỉ là số ít, mà đại đa số là kẻ ngu muội. Cứ thế mãi nhất định không phải là biện pháp hay, lời đồn về bảo tàng này nếu không nhanh chóng ngăn lại, một ngày nào đó sẽ đem Thần Minh giáo kéo vào một cái vòng xoáy thật lớn.
Bất quá Thần Minh giáo lập giáo đã hai trăm năm, muốn nói tài phú, quả thật phú khả địch quốc, cũng không thể không có có người muốn đánh Thần Minh giáo. Phong Văn Tuyết vừa nghĩ vừa ra sân, về phía hậu sơn.
Phía sau núi có một mặc lâm, bên hông là tòa biệt viện hẻo lánh, là nơi cấm của Thần Minh giáo, thực ít có người tới. Mà Phong Thính Vũ ở nơi này, y tính tình yên lặng, bảy tuổi chính mình đã chọn ở nơi này, chỉ cần ở nơi này, cũng không cần người hầu hạ, mỗi ngày đúng hạn đưa cơm là được.
Phong Văn Tuyết lại gần, ngoài cửa thấy tử y thị vệ bên người mình phái tới, thấy hắn ôm vài cuốn sách, hỏi: “Ngươi lấy cái gì?”
“Hồi bẩm giáo chủ, tông chủ bảo ta đi tàng thư các tìm thư.”
“Hửm?” Phong Văn Tuyết tiếp nhận liễu phiên, lại đều là sách thuốc, không khỏi cảm thấy cực kỳ kỳ quái.
Đại ca của hắn trừ bỏ luyện kiếm, ngẫu nhiên cũng xem thư, viết chữ, nhưng chưa bao giờ chạm đến sách thuốc, như thế nào hiện tại đột nhiên cảm thấy hứng thú? Hay tháng trước cùng Hắc Phong phái quyết chiến, bị nội thương gì mà hắn không hay biết?
Chính Phong Thính Vũ Nghịch phong đại pháp đã luyện tới tầng cuối, trở lại nguyên trạng, nếu có nội thương, một tháng cũng đủ để khỏi hẳn a? Phong Văn Tuyết bất động thanh sắc đem sách thuốc trả lại cho tử y, hỏi: “Tông chủ dùng qua ngọ thiện chưa?”
“Vâng. Thuộc hạ vừa mới đưa đi.”
“Tông chủ gần đây có gì khác thường không?”
“Khác thường?” Tử y không rõ cho nên nói: “Thỉnh giáo chủ thứ tội, thuộc hạ không phát hiện bất cứ dị thường nào. Tông chủ vẫn như cũ.”
Phong Văn Tuyết ánh mắt nhíu lại, nói: “Quên đi, sách này ta tự mình đưa đi, ngươi trở về đi.”
“Vâng.”