[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ
Chương 11 : Phiêu nhiên mà đi
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Dung Khiêm quay người đi thẳng, Yên Lẫm không chút nghĩ ngợi đưa tay muốn túm lấy y, thân thể bị thương quá nặng không thể chỉ dựa vào hai chân đứng vững, cả người rất tự nhiên ngã về phía Dung Khiêm.
Thân thể vốn đã bị đánh đau đớn vô cùng, bị cú ngã này chấn động càng đau không thể chịu, y cũng chẳng nhìn được nữa, đưa tay chống, không chống được thân thể dậy, chẳng kịp nghĩ gì khác, làm gì khác, lập tức vươn tay ôm gắt gao một chân Dung Khiêm.
Dung Khiêm cúi đầu, thoáng thở dài, nhìn vẻ mặt y tái nhợt: “Hoàng thượng, ngài lại là tội gì đây?”
Yên Lẫm rốt cuộc bất chấp thể diện đế vương, uy nghi Hoàng đế, chỉ ôm cứng ngắc chân Dung Khiêm không chịu buông tay, mặt không chút máu nói: “Ngươi đừng đi, lưu lại.”
Dung Khiêm bình tĩnh ngưng thần: “Lưu lại làm gì, cho ngài tiếp tục trận lăng trì chưa xong này.”
Yên Lẫm đột nhiên run rẩy, mặt như tro tàn, nhưng hai tay lại không chịu buông ra.
Dung Khiêm lạnh lùng nhìn y, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, ngài lại làm chân ta chảy máu rồi.”
Yên Lẫm cúi đầu, phát giác chỗ hai tay đang ôm đã đỏ tươi. Dung Khiêm hôm qua toàn thân đều bị đao thương, tuy đã tắm nước muối, bất quá có kim sang dược tốt nhất, cũng đủ để cầm máu. Thế nhưng, bị Yên Lẫm ra sức ôm như vậy, ép miệng vết thương, máu tươi tức khắc thấm ướt quần áo Yên Lẫm.
Yên Lẫm trong máu tươi của Dung Khiêm hơi rúm lại, vẻ mặt xanh trắng nói: “Ta về sau, sẽ không bao giờ…”
Dung Khiêm thở dài lắc đầu, không nhìn khuôn mặt bi thảm của y nữa, vung chân đi ngay.
Sức lực của y đủ để dễ dàng đá Yên Lẫm ra, nhưng Yên Lẫm khoảnh khắc này lại kêu thảm một tiếng, thanh âm thê lương như thế, tuyệt vọng như thế, khiến Dung Khiêm cũng bất giác lạnh cả người, rốt cuộc lại cúi đầu nhìn xuống.
Y chầm chậm đứng dậy, mỗi một động tác đều vô cùng gian nan, cả thân thể đều đang bất lực run rẩy.
Cúi đầu nhìn đứa trẻ y một tay nuôi dạy này lần cuối. Từng tiếng cầu xin của hài tử ấy giống như vang ngay bên tai, nếu có thể, y tuyệt không muốn cự tuyệt, chỉ tiếc…
Y cười khổ, thân thể này, đã không duy trì được nữa.
Tinh thần lực quá cường đại, tuyệt không phải thân thể bình phàm của thời đại này có thể chịu tải được. Giữa lúc cấp bách, y đã để thân thể bình thường này bộc phát lực lượng không nên có, cũng không gánh vác nổi. Hậu quả mang đến chính là, dưới sự chấn động của sức mạnh kinh thế này, thân thể sẽ hoàn toàn hủy hoại.
Lúc ở hình trường, sau khi đình chỉ lực lượng, thân thể đã bắt đầu đau đớn, chẳng qua dư âm của tinh thần lực cường đại vẫn còn, tạm thời áp chế phần lớn cảm giác đau đớn. Theo thời gian trôi qua, tình trạng hủy hoại của thân thể bắt đầu lộ ra từng chút, mỗi một phút, đau đớn đều đang lấy bội số gia tăng.
Tinh thần lực quá mức cường đại không thể trú lâu trong cơ thể y, vẫn đang từ từ lui đi, khiến y không thể không lấy thần kinh cảm giác của phàm nhân đi cảm thụ gấp bội đau đớn này.
Theo thời gian trôi qua, đau đớn đáng sợ này càng lúc càng không thể đối kháng. Cho đến bây giờ, sóng tinh thần lực cuối cùng đã hoàn toàn biến mất, đau đớn như thủy triều vô cùng vô tận kéo tới.
Đem so sánh, lăng trì lại tính là gì, giờ này khắc này, mỗi một tấc xương cốt y đều đang run rẩy rên rỉ, cảm giác đau đớn vẫn xâm nhập vào tận tủy xương.
Kết cục của việc lấy xác phàm nhân sử dụng sức mạnh thần nhân, trước nay đều là trời phạt nhỉ.
Dung Khiêm bất đắc dĩ thở dài. Kết cục của y là tan xương nát thịt, hay là tan thành tro bụi, ngay cả chính y cũng chẳng biết, vô luận thế nào, y không hy vọng để hài tử này tận mắt thấy sự hủy diệt của y, đây cũng là nguyên nhân khiến y vừa rồi báo tiểu thù xong liền tuyệt tình mà đi, chỉ tiếc là, lòng vẫn không đủ cứng.