[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ

Chương 2 : Lệnh lăng trì

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Tạm áp vào thiên lao đợi tội?” Dung Khiêm đang quỳ dưới đất hơi không kiên nhẫn nhướng mày, đứng dậy, hai tay tiếp nhận thánh chỉ, đối mặt với Hình bộ Thị lang Tống Thừa Phong truyền chỉ: “Tống đại nhân, ta có thể phiền ngài truyền đạt một câu đến Hoàng thượng không?”



Tống Thừa Phong đầu mướt mồ hôi lạnh, hồi lâu không thể trả lời.



Tống Thừa Phong là quan viên Dung Khiêm một tay đề bạt, nếu không có Dung Khiêm thì đến bây giờ khả năng y vẫn chỉ là một đường quan Hình bộ con con mà thôi, là Dung Khiêm tình cờ phát hiện người này thẩm án xử án khá có tài hoa, mới đặc cách đề bạt.



Tống Thừa Phong thường ngày khi nói đến Dung Khiêm đều cảm kích vô cùng, sùng kính vô thượng, hở chút là ra vẻ nguyện máu chảy đầu rơi vì ân tướng đại nhân, sau đại biến lại ngay lập tức dâng biểu liệt kê mười đại tội trạng của Dung Khiêm, yêu cầu Hoàng thượng nghiêm trị.



Lần này Yên Lẫm cố ý để Tống Thừa Phong đến tuyên chỉ, chính là muốn xem Dung Khiêm khi đối mặt với quan viên do mình một tay đề bạt này, sẽ có tâm tình thế nào.



Thế nhưng Dung Khiêm vẫn hời hợt như vậy, thong dong như cũ, hệt như chẳng có việc gì, không thấy mảy may dao động cảm xúc, lúc này nhàn nhạt một câu, khiến Tống Thừa Phong đau đầu vô cùng, chỉ đành cười khổ nói: “Hạ quan tuy nhậm chức Hình bộ, nhưng án của đại nhân đã giao cho Đại lý tự, hạ quan thật sự không thể nói gì.”



Dung Khiêm bật cười: “Tống đại nhân hiểu lầm, không phải ta muốn nhờ Tống đại nhân cầu tình hộ, hoặc giúp ta kêu oan xin tha với Hoàng thượng, ta chỉ hy vọng Tống đại nhân có thể nói với Hoàng thượng…”



Y cười nhàn nhạt: “Ta có dũng khí chịu chết, thật không có nhẫn nại để ngồi tù, muốn giết muốn giảo đều vô phương, chỉ muốn phiền Hoàng thượng mau một chút là được.”



“Ta có dũng khí chịu chết, thật không có nhẫn nại để ngồi tù, muốn giết muốn giảo đều vô phương, chỉ muốn phiền Hoàng thượng mau một chút là được.” Yên Lẫm tái mặt, chầm chậm lặp lại từng chữ.



Tống Thừa Phong còn chưa lớn gan đến mức dám một chữ không đổi truyền cho Yên Lẫm, là mật thám Yên Lẫm phái ra đã báo lên câu này.



Yên Lẫm lặp đi lặp lại câu này, trên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn là vẻ lạnh lùng.



Vương tổng quản phục dưới đất, đầu vừa cúi thì không dám ngẩng lên nữa.



Sử Tịnh Viên cũng chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí không hiểu, khiến toàn thân người ta run rẩy.




“Y cũng biết sợ, y cũng biết hối hận rồi sao?” Yên Lẫm cất tiếng cười to.



Sử Tịnh Viên lại chỉ cúi đầu cười khổ.



Yên Lẫm chỉ cảm thấy khuây khỏa thoải mái bình sinh chưa bao giờ có, cười nói: “Y nói thế nào, ngươi từ từ kể lại tường tận cho trẫm.”



Sử Tịnh Viên cắn răng, thình lình quỳ xuống: “Hoàng thượng!”



Yên Lẫm hơi chấn động: “Ngươi sao vậy?”



Sử Tịnh Viên dập đầu thật mạnh: “Hoàng thượng, xin ngài thu hồi lệnh đã ban, Dung Khiêm tội đáng chết, nhưng hình phạt lăng trì, tuyệt đối không thể.”



Sắc mặt Yên Lẫm lại lạnh lùng: “Tịnh Viên, hôm nay lâm triều, cả triều thần tử đều đối nghịch với trẫm, sao ngay cả ngươi cũng không thông cảm cho trẫm.”



Vốn tưởng rằng đại bộ phận thần tử đều thức thời quay đầu, đều biết làm sao thuận theo tâm ý Hoàng đế, nhưng tại sao vừa nói phải lăng trì xử tử Dung Khiêm, đám lão thần tam triều liền nhảy dựng lên nói đến thể diện của tiên đế, cho dù là đối thủ trước kia bị Dung Khiêm áp chế cũng luôn miệng không thể, cả đến Ngự sử thiết diện bởi vì liên tục dâng tấu chủ trương Hoàng thượng tự chấp chính mà bị Dung Khiêm bãi chức cũng dập đầu trên kim giai đến đổ máu, luôn miệng nói, Dung Khiêm sinh tử là nhỏ, Hoàng thượng thanh danh làm trọng.



Tại sao ngay cả Tịnh Viên từ nhỏ cùng lớn lên cũng muốn đối đầu với mình. Y chẳng dễ dàng gì đánh bại Dung Khiêm, chẳng dễ dàng gì nắm giữ tân chính, nếu ngay cả chính lệnh quan trọng nhất sau khi cầm quyền cũng không thể thực thi, uy tín của thiên tử ở đâu, Hoàng đế này làm lại có mùi vị gì.



“Hoàng thượng…”



Sử Tịnh Viên còn muốn khổ gián, Yên Lẫm lại không muốn nghe thêm chữ nào nữa, quay người đi mất “Thế tử vất vả, tiễn thế tử hồi phủ.”



Y sải bước đi, cắn chặt răng. Dung Khiêm, vô luận thế nào, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vô luận thế nào, ta muốn ngươi phải hối hận vì đã từng nhìn ta như không.