[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ
Chương 20 : Tạc thị kim phi
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Dung Khiêm đứng tại chỗ, nhìn Yên Lẫm không hề biết rõ tình hình cứ thế đi về phía trước, hoàng thành cao lớn hùng vĩ phương xa, tôn trời xanh mây trắng, giữa thanh sơn vô hạn này, lại cũng xa xôi mỹ lệ hệt như một bức tranh.
Bên cạnh lại là nhiệt nhiệt náo náo nói nói cười cười, phàm trần nhân yên, thế tục phong hoa chân chính. Y dời mắt, nhìn Thanh Cô vội trước vội sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn y mà cười. Trên trán mướt mồ hôi, trên mặt toàn là vẻ thỏa mãn.
Đi xa chính là ngày hôm qua của y, bên cạnh chính là ngày hôm nay của y, cái gì nên bỏ xuống, cái gì nên quý trọng, chẳng lẽ y lại không thể phân biện?
Y ngẩng đầu, nhìn trường thiên mênh mông, nở nụ cười, sau đó quay người đi về phía trước, phía trước, có nhà của y, căn nhà kia của y với Thanh Cô, không hề lớn, lại rất ấm áp, không hề xa hoa, lại rất tự tại.
Bỏ ta đi mất, ngày hôm qua chẳng sao giữ được.*
Yên Lẫm chậm bước đi về trước, tinh thần ung dung, nhẹ nhàng hỏi: “Tịnh Viên, nghe nói Lạc Xương công chúa vừa mãn mười ba tuổi, đúng không?”
“Vâng.”
Y gật đầu: “Khi nàng đến kinh thành, nếu ta bận triều chính, nhớ nhắc ta bớt thời gian đi thăm. Nàng dù sao còn nhỏ như vậy đã phải bỏ lại phụ mẫu, rời xa cố quốc, đến gả cho một nam tử chưa gặp bao giờ, có lẽ trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.”
Ánh mắt y sầu não đau buồn, không như thiếu niên có thể có: “Gọi là vương tử công chúa, trước vận mệnh quốc gia, cũng chẳng qua như thế, ta và nàng kỳ thật không hề khác nhau.”
Sử Tịnh Viên cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng”, không biết vì sao mà trong lòng bi thương. Hoàng thượng cùng lớn lên với y, từ khi nào đã có thể quan tâm mà nghĩ cho người như vậy. Thời gian thiếu niên hào hứng như thế, lại một mực thận trọng như vậy, tại sao y chỉ cảm thấy khó chịu.
Yên Lẫm nở nụ cười nhẹ nhàng, cho dù dáng tươi cười không hề có nét gì là vui vẻ. Y quyết tâm, bất luận công chúa Tần quốc nhỏ tuổi ấy tướng mạo thế nào, tính tình ra sao, y đều sẽ rất tốt với nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Đã quyết định cưới nàng thì phải làm hết trách nhiệm của một trượng phu, dù rằng bản thân y, kỳ thật cũng chỉ là một đại hài tử.
Đã từng, có một người, vào lúc chia tay, muốn y làm một Hoàng đế tốt, làm một người vui vẻ.
Y tuy rằng không thể vui vẻ được nữa, chí ít có thể làm một Hoàng đế tốt, có thể bảo hộ quốc gia của y, con dân của y, bảo hộ mỗi một người bên cạnh. Y từng hờ hững sơ ý như vậy, từng tự cho là đúng như vậy, y từng chỉ biết tự xót tự thương tự oán tự thán như vậy, lại chưa từng nghĩ cho người khác, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa. Vô luận thế nào, y cũng không muốn mất đi bất kỳ ai bên cạnh nữa, vô luận thế nào, y cũng không thể để bất kỳ ai bên cạnh vì y mà chịu ủy khuất, bị thương tổn nữa.
Loạn ngã tâm giả
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trường phong vạn lý tống thu nhạn
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu
Bồng lai văn chương Kiến An cốt
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát
Cụ hoài hứng dật tráng tứ phi
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt
Trừu đao đoạn thủy thủy cánh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu
Nhân sinh tại thế bất xứng ý
Minh triêu tản phát lộng biên chu.