[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ

Chương 7 : Pháp trường kinh biến

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Sử Tịnh Viên quát một tiếng: “Hộ giá.” Rút kiếm múa nên một vòng hàn quang, bảo vệ phía trước Yên Lẫm, Ngự lâm quân lao lên như bay, vây chặt Yên Lẫm vào giữa.



Trong mắt Yên Lẫm chợt lóe hàn quang, phớt lờ Sử Tịnh Viên đang liều mạng muốn đè y xuống để tránh mưa tên, mạnh mẽ đứng lên, giữa đám người nhìn ra bên ngoài, trong lòng bất giác lẫm liệt.



Vô số quân sĩ mũ giáp sáng loáng như thủy triều từ bốn phương tám hướng ùa tới.



Cổng chợ chỗ chấp hình, bốn phương thông suốt, bốn mặt rộng rãi, đến mức vô hiểm để thủ, mỗi một đường lớn, mỗi một hẻm nhỏ, dòng người tuôn ra như nước.



Bách tính gào thét bỏ chạy, không ngừng trốn tránh. Có người bị tên loạn bắn ngã, có người ngã dưới đất bị đạp chết tươi, tiếng kêu khóc hô quát, gọi mẹ tìm con không ngừng bên tai.



Vốn chỉ như xem kịch, đến coi một người từng bước hướng tới tử vong, mà nay bị tử vong uy hiếp, lại biến thành bản thân họ.



Các quân sĩ bảo vệ Yên Lẫm đều là thân quân của Hoàng đế, từng do Dung Khiêm đích thân huấn luyện, tố chất cực tốt, nhân số tuy ít, lại vẫn bảo trì trận hình hoàn mỹ, đao rời vỏ, tên giương sẵn, chẳng qua sắc mặt mỗi người đều hơi nhợt nhạt.



Lần này tùy giá, không ai nghĩ đến sẽ xảy ra phản loạn, tác dụng phòng hộ của vệ đội kém xa tác dụng bài trí, mỗi người đều mặc quần áo hoa lệ, không phải khôi giáp cứng chắc, cung tên mang theo cũng không nhiều, càng khỏi nói đến khiên thương vũ khí các loại.



Những quan binh dùng để theo dõi quản chế bách tính khác chỉ là bài trí phụ trách trị an thường ngày, ức hiếp bách tính tạm có chút tác dụng, gặp đao thật thương thật đánh trận thì sớm sợ đến mức chẳng biết chạy đâu.



Mà bốn phía đều là phản quân trăm phương ngàn kế, hô quát tuôn đến. Người người đội mũ mang giáp, đao thương lạnh tanh, đằng đằng sát khí, như thủy triều tập kích bất ngờ.



“Hôn quân bạo ngược, sát hại trung lương.”
Người kia, đè trên đầu y hơn mười năm, khuôn mặt ấy khắc sâu trong lòng y, vĩnh viễn không thể quên, ánh mắt như vậy khiến y tâm tâm hận hận, biết rõ đã phạm sai lầm lớn, cũng phải khư khư cố chấp, đến mức có cái họa hôm nay.



Y phải chết, y phải chết trên tay ta. Thế nhưng tại sao ngón tay lại như gỗ đá, rốt cuộc vô lực buông ra.



Bên cạnh hàn quang lóe lên, bao nhiêu kẻ đã xông đến trước mặt, bao nhiêu đao đã bổ đến trước người.



Các quân sĩ từ nhỏ hộ vệ không rời từng người ngã xuống, chỉ còn Sử Tịnh Viên một mình hoành kiếm bảo vệ. Máu tươi trên mặt bỏng rát, bên tai là tiếng kêu rên liều mạng kiềm chế của Sử Tịnh Viên.



Tịnh Viên cũng sắp không cầm cự được, không còn thời gian nữa, nếu còn do dự thì ngay cả cơ hội tự tuyệt cũng sẽ mất.



Y mỉm cười, mặc dù vẻ tươi cười có phần giống khóc, sau đó buông tay, mũi tên nhọn hoắt mang theo tử vong gào rít lao đến trái tim người kia.



Y mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước, không nhìn trường đao từ bốn phương tám hướng bổ tới, sức của Sử Tịnh Viên đã không thể ngăn trở, phớt lờ tên nhọn đầy trời phóng tới kia, đã không còn ai có thời gian che chở cho y, khoảnh khắc này, y muốn nhìn rõ, nhìn rõ người kia, bị tên của y, bắn xuyên tim.



Dung Khiêm, tim ngươi, rốt cuộc ra làm sao?



Dung Khiêm, ngươi có biết, ta từng vô cùng tôn kính, vô cùng thích ngươi?



Dung Khiêm, ngươi có tim không?