[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Chương 1 : Xác định luận đề
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
“Nam sủng là cái gì?” Tri thức của A Hán với những chức nghiệp cổ đại túng thiếu đến mức chỉ biết có đế vương quan tướng, ngư tiều canh độc, sĩ nông công thương, tối đa thêm hạ nhân với ăn mày, những thứ khác thì chẳng còn khái niệm.
“Việc này khá là phức tạp, đến đây đến đây, tôi cho cậu xem tư liệu.” Hai tay Trương Mẫn Hân lại nhanh chóng điểm điểm ấn ấn sờ sờ chạm chạm.
Giữa màn hình hư ảo xuất hiện vô số hình vẽ và văn tự “Đây là tôi từ trong văn học cổ đại đã bị chôn vùi, phát hiện một đóa kỳ hoa, nhân xưng đam mỹ, mà người thích tác phẩm kiểu này đa số là nữ giới, lại xưng là nữ đồng nhân. Đây là những tàn chương đoạn thiên tôi tìm được từ trong những tập tin đã thất tán rất lâu, nghe nói thường ra từ hai khu vực văn học cổ đại, một tên Tấn Giang, một tên Tây Phất.”
Lẽ ra vô luận có bao nhiêu tập tin tư liệu, chỉ cần dùng máy truyền là có thể truyền vào đầu trong giây lát, nhưng Trương Mẫn Hân kiên quyết phản đối hành vi này.
Lý do hùng hồn cô cho A Hán là: “Trong óc cậu nếu là một không gian trống rỗng, máy truyền chẳng qua truyền hết sách vở thu được vào đầu cậu, làm não cậu thành một thư viện, nhưng muốn lật xem chương đoạn tình tiết nào đó, vẫn phải cố gắng tìm kiếm trong vô số sách chồng chất. Cho dù có truyền cho cậu tri thức vô tận, với tính cách lười biếng đó của cậu, cũng chẳng qua là để hết thảy dần bặt tin sâu trong đầu, từ từ quên mất, căn bản sẽ chẳng đi lật tìm, đi nhớ lại, đi suy xét. Thư viện mà không ai xem thì còn ý nghĩa gì nữa? Đến đây đến đây, chúng ta cùng vận dụng phương thức truyền thống của nhân loại, dùng mắt mình để xem, miệng mình để đọc, não mình để nhớ đi.”
Tóm lại, A Hán cứ thế bị buộc bá vương giương cung, để Trương Mẫn Hân quấn ba ngày ba đêm, nhìn màn hình hư không, xem hết vô số truyện đam mỹ.
Mà nội dung, trên cơ bản na ná như nhau.
Cũng chính là tiểu thụ nào đó, không biết ở đâu đặc biệt nổi bật, ở đâu đặc biệt nhân ái, tóm lại bởi vì đủ loại nguyên nhân với người đời sau mà nói là hoàn toàn không nhìn ra liền được tiểu công yêu. Mà tiểu công trên cơ bản toàn là đại nhân vật, Hoàng đế này, Vương gia này, tệ hơn cũng là trang chủ, giáo chủ gì đó. Sau khi yêu tiểu thụ, họ tự nhiên sẽ coi tiểu thụ như tâm can, yêu thương luyến tiếc, nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Nào còn nỡ để y lao tâm lao lực, việc gì cũng không cho làm, an trí ở hậu cung, hoa viên, căn cứ bí mật một loạt nơi, tóm lại phải có trời trong nắng đẹp, bách hoa tỏa hương, lầu đài đình các, vân vân và vân vân, lại thêm hạ nhân này, mỹ thực này, đại sàng tinh mỹ nhất này…
Máy tính sau khi xác nhận bản thân A Hán, phát ra tin tức tiếp nhận, đang lựa chọn điều kiện tương ứng.
Trương Mẫn Hân cười khoan thai, sau khi luận đề xác nhận, sẽ không thể sửa đổi nữa. Máy tính sẽ căn cứ điều kiện của A Hán, chọn lựa cha mẹ thích hợp cho A Hán, để y đi đầu thai, cũng kiến nghị nhân sinh thích hợp với luận đề, cũng sẽ đem loại người tính tình tàn bạo đa nghi lạnh lùng quả ân thích hợp với luận đề đó làm đối tượng thí nghiệm, cho A Hán tin tức tiếp cận. Chuyện về sau nhất định sẽ vô cùng phấn khích.
Cứ thế, vận mệnh của A Hán đã bị quyết định. Y là người đưa ra nội dung luận đề sớm nhất, cũng là người tiếp thu tin tức tương quan của máy tính sớm nhất mà đầu thai đến nhân gian.
Đời thứ nhất của y, sống đến mức mỗi học trò nhìn thấy đều dở khóc dở cười, mà giáo sư thì chỉ đành thở dài, đến cả máy tính ghi lại tin tức liên quan cũng suýt nữa treo luôn.
Đánh giá của Kính Tiết với việc này là, cười khan đôi tiếng: “Trò A Hán khá thuần khiết thiện lương, không biết trong nhân tính có một mặt hắc ám xấu xa. Tuy nhiên, ngây thơ quá chính là ngu xuẩn, hồn nhiên quá, chính là… Tôi nói, chúng ta vẫn nên đổi đề tài đi.”
Tiểu Dung than thở: “A Hán đáng thương quá, nếu không chúng ta giúp cậu ta ra vài chủ ý.” Mà sau đó, phải chăng càng giúp càng bung bét, tự nhiên phải chờ sự thật chứng minh.
Chỉ có Khinh Trần nhắc tới A Hán là cười khẩy một tiếng: “Các người thật sự cho là y hồn nhiên ngu xuẩn mới mắc mưu à? Đó gọi là đại trí giả ngu, y căn bản vô tình đến mức thờ ơ với hết thảy, trong hết thảy này bao quát bản thân. Trên đời này, không có gì là y để ý, cái gì cũng miễn cưỡng, cái gì cũng có thể. Y thích sống cuộc sống lười nhác, nhưng nếu không thể lười nhác cũng chẳng hề gì. Y không phải bị ác nữ lừa gạt, y chỉ không thích lại có một người không ngừng làm phiền bên tai, cho nên cứ theo ý cô ta. Y là cái thứ cho dù biết trước mắt có bẫy, cũng chẳng buồn vòng qua đó. Chỉ có người như thế, mới là lạnh lùng chân chính, vô tình chân chính, hừm… Ta phải học tập y, có phải chỉ như vậy, mới có thể hoàn toàn không bị thương… Ê ê ê… Sao các người toàn trưng ra cái vẻ này, ta bị thương rồi đó, tại sao các người không tin… Ta tổn thương người?… Ta tổn thương người cũng là vì bản thân ta bị thương quá nặng, đồng tình… Không ai đồng tình ta, tại sao ta phải đồng tình người khác… Đừng đi mà, nghe ta nói xong đã…”