[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 9 : Lư đông ly
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Chuyện Phong Kính Tiết vác bao đất mà không chết, trong nhà giam từ trên xuống dưới, giấu đến không lọt một giọt nước. Một lòng chỉ mong kéo dài qua hai ngày này, đợi tân quan nhậm chức rồi lại nói tiếp.
Vừa khéo là Lưu Minh cũng không muốn trước khi mình rời nhiệm để người ngoài biết Phong Kính Tiết đã chết, cho nên hạ lệnh giấu tang không báo, lại thêm thấy vị quan tiếp nhiệm sắp tới, hắn cả ngày vội vàng chuẩn bị hành trang, thu thập tài vật, xử lý công văn sổ sách, bảo đảm có thể làm rõ toàn bộ những chỗ trái pháp không đúng.
Bởi vậy chuyện Phong Kính Tiết, hắn cũng chỉ nghe quản gia hồi báo, liền yên tâm, không để ý nữa. Chỉ cho người thưởng những ngục tốt liên quan, lại nhiều lần phái người căn dặn không thể tiết lộ tin tức, coi như bỏ được tảng đá trong lòng xuống, từ đây không hỏi đến việc này nữa.
Hai ngày sau, huyện quan tân nhiệm đến.
Đại lão gia hai nhiệm kỳ trước sau chào nhau, bàn giao công văn xong, Lưu Minh liền vội vàng rời Tế Huyện đi nhậm chức.
Lưu Minh biết mình làm quan có phần hà ngược, vì chuyện Phong Kính Tiết lại đắc tội chức sắc cả thành, tất sẽ chẳng có bách tính thương tiếc níu giữ. Bèn lén chi tiền thuê một đám lưu dân, làm bộ trưởng giả dân gian, một đường tiễn biệt, ôm chân nằm lăn trên đường, đủ kiểu không muốn. Lại tặng bao nhiêu ô vạn dân, hắn nhìn như châu báu, ôm vào lòng định cùng mang đi nhậm chức.
Cứ như thế, đi vẻ vang đẹp đẽ, tương lai lan truyền việc này, lại là một nguồn vốn thăng quan phát tài.
Cả huyện trên dưới đều trợn mắt há mồm vì một phen ra vẻ này của đại lão gia, không thể không bội phục thế gian thực có người da mặt dày đến bước này.
Đến cả Huyện thái gia tân nhiệm lúc tiễn biệt, phát giác những kẻ được gọi là trưởng giả dân gian đức cao vọng trọng đó, người người sơ hở chồng chất, bừng tỉnh đại ngộ, cũng bất giác lắc đầu mỉm cười.
Mà sai dịch trên dưới trong nha môn lúc này đã bắt đầu vội vàng hỏi thăm nhau, thái gia tân nhiệm là người thế nào, tính tình thế nào, thích cái gì, ghét vật gì.
Trước nay đều là nha dịch cố định như sắt, quan viên như nước chảy. Muốn hầu hạ tất cả các đại lão gia đều thư thái, lại chẳng phải chuyện dễ dàng.
Nhất thời, trong huyện nha từ trên xuống dưới, đề tài mọi người gặp nhau là nói, đều không rời khỏi đại lão gia tân nhiệm.
“Lý đầu, tân lão gia này thế nào?”
“Mới vừa nhậm chức, chưa nhìn ra được nhiều. Bất quá, người giống như rất hòa khí, cũng không có vẻ gì là kiêu ngạo.”
“Ta lại cảm thấy ngài rất trẻ tuổi, ngoại hình cũng không tồi, làm người nhìn thấy liền thoải mái.”
“Đó là đại lão gia, đâu phải là diễn viên trên sân khấu, ai quan tâm diện mạo thế nào, quan trọng nhất là dễ hầu hạ.”
“Nói đến thì hành trang của ngài thực là đơn giản, chỉ có mỗi hai cái rương. Không dẫn gia quyến thì thôi, ngay cả hạ nhân cũng chẳng có, nghe nói đi theo hỗ trợ bên cạnh, bất quá là một tộc đệ theo ngài đọc sách. Không chừng vẫn là một thanh quan.”
Lư Đông Giác đăm đăm mắt, ngẩn ra một lúc, đột nhiên vỗ tay: “Đúng rồi đúng rồi, Phong Kính Tiết là kẻ có tiền. Bộ đầu kia nhất định bị y mua rồi. Đã có thể dùng tiền mua đường đi của người, thế khẳng định không phải là người tốt. Đệ thấy, không chừng điền hộ chính là y đánh chết. Kẻ có tiền, địa chủ lão gia này, đánh chết nông dân đáng thương, không phải là chuyện thường sao, đã là người nghèo cáo người giàu, đương nhiên là bị người giàu bức đến không thể nhịn nữa mới cáo.”
Lư Đông Ly lập tức đưa tay cốc đầu gã: “May mà đệ không phải là quan, bằng không thật chẳng biết phải làm ra bao nhiêu án oan. Đệ thực cho là tất cả các câu chuyện đều giống như trong kịch sao? Nếu không phải giúp người nghèo đối phó người giàu là không đủ tư cách làm thanh quan sao? Án còn chưa thẩm, sự tình còn chưa minh bạch, đã có định kiến trong lòng, đây là đại kỵ trong phán án. Có tiền không phải tội, không thể vì người ta có tiền rồi định tội cho người ta, hiểu chưa?”
Y vừa nói vừa đưa tay lên.
Lư Đông Giác cũng mặc kệ y muốn làm gì, hai tay ôm đầu lùi lại: “Đừng đánh đừng đánh, bị huynh đánh đần rồi, khảo không trúng công danh, huynh đi mà đền cho cha mẹ đệ một Trạng nguyên tương lai.”
Lư Đông Ly cười trừng gã một cái: “Được rồi, về ngủ đi.” Vừa nói vừa rảo bước ra ngoài.
Lư Đông Giác lải nhải đuổi theo phía sau: “Đại biểu ca, huynh nói cả buổi, vẫn chưa nói nên làm thế nào? Vụ án lớn như vậy, chung quy không thể bỏ đó không quan tâm chứ.”
Lư Đông Ly ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo sáng trong trên trời, cười cười nói: “Chúng ta mới đến, nên làm quen Tế Huyện một chút, ngày mai thăm thú xung quanh đi.”
“Thăm thú?”
“Đúng vậy, trong ngoài huyện thành đều đi xem một chút, nhìn thử phong thổ nhân tình nơi này, xem sinh hoạt của bách tính thế nào, cần cái gì, đương nhiên, những nơi có liên quan với nha môn, cũng phải đi một chút, tỷ như…”
“Tỷ như…” Lư Đông Giác cũng sờ đầu nói.
Lư Đông Ly nhìn không trung thở dài, cảm thấy mình nhất định sẽ phụ sự ủy thác của tộc thúc, muốn cho tiểu biểu đệ này học có kết quả, áo tím thắt lưng vàng nhập sĩ đồ, dường như thật sự khá khó khăn.
Y rầu rĩ lắc đầu, tiếp lời Lư Đông Giác: “Tỷ như nhà giam.”
“Đúng rồi.” Lư Đông Giác bừng tỉnh đại ngộ, dùng thanh âm mà cả nha môn đều có thể nghe thấy hô lên. “Nhất là tử lao, chúng ta đương nhiên phải đi xem.” Đại nam hài nhỏ tuổi này hai mắt lại tỏa sáng, “Đại biểu ca, huynh nói quá đúng.”
Mà điều duy nhất Lư Đông Ly có thể làm, chỉ có ngẩng đầu, lại thở dài một hơi.
—
Ô vạn dân: loại ô mà người dân tặng để khen ngợi đức chính của quan địa phương, tặng càng nhiều thì càng cho thấy vị quan này rất được kính trọng.