[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 40 : Lời đồn

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Sau khi Lư Đông Ly đi, phòng ngự của Định Viễn quan dưới sự quản lý của Phong Kính Tiết, tất nhiên là ngay ngắn rõ ràng, không loạn mảy may.



Tuy nói các tướng lĩnh trong quan đều liệu được Trần quốc sớm muộn sẽ tấn công, nhưng trước mắt dù sao vẫn chưa đánh, cuộc sống trong Định Viễn quan vẫn tương đối bình tĩnh mà an ổn.



Giữa sự an bình này, một lời đồn không lớn không nhỏ bắt đầu lén lút truyền lưu giữa mọi người.



“Thật có việc này hả? Không thể nào?”



“Việc này cũng không nói chắc được, không có lửa làm sao có khói, chưa hẳn đã không có nguyên do.”



“Được rồi, biết ngươi đọc sách hai năm rồi, không cần khoe học vấn trước mặt chúng ta.”



“Ta nói cũng thật có chút khả năng, ngươi coi Đại soái của chúng ta, nhã nhặn thanh tú như vậy, khiến người ta nhìn mà thoải mái.”



“Đúng đúng đúng, Phong tướng quân của chúng ta, đó là anh vũ rắn rỏi, mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong trong sách nói, câu nào không thể dùng trên người họ.”



“Họ đứng đó, thật là vừa đẹp mắt vừa xứng đôi. Nhân vật như vậy, ai thấy mà trong lòng không thích.”



“Nói đến nha, trong quân đội chúng ta, toàn là đám người thô kệch mụn nhọt. Hai người họ vừa đến đứng trong quân này, mắt ai mà không nhìn sang họ, ngay cả chính họ, sợ là trong đám thô kệch đen đúa, nhìn thấy nhân vật kiệt xuất như vậy cũng phải muốn thân cận thôi.”



“Đúng vậy đúng vậy, họ luôn cùng một chỗ, tối nào cũng ngủ chung một phòng, nghe nói còn nằm chung giường, không chừng thật sự có chuyện như vậy đó.”



“Việc này, cũng không nhất định đâu, Đại Bảo trước kia không nói, đó là họ đang nghiên cứu quân vụ, học tập binh pháp sao?”



“Cửa phòng này vừa đóng, hai người xáp đến một chỗ nguyên một đêm, ai biết có chuyện gì? Đúng rồi Tiểu Đao, ngươi là thân binh của Phong tướng quân, ngươi thấy thế nào?”


Gã càng nói càng lộn xộn, càng nói càng lắp bắp.



Phong Kính Tiết nghe mà mặt trầm như nước, được rồi, cho dù đám thuộc hạ đó mọi việc đều thích thêm mắm dặm muối, nhưng bản thân Tô Lăng nhất định đã nói mấy lời ong ve ngả ngớn vô lễ.



Mẹ kiếp, tên khốn nạn này, rảnh rỗi vô sự đi khắp thế giới bôi xấu danh dự của muội phu. Trước kia nể Lư Đông Ly, lại niệm hắn mới làm quan, còn chưa kịp làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng chưa làm khó gì hắn, hiện tại xem ra đã quá rộng lượng với hắn, sớm biết vậy ta đã…



Y nghiến răng, trong lòng căm hận cân nhắc tất cả các thủ đoạn âm hiểm có thể khiến người muốn sống không được, muốn chết không thể.



Nhưng tiếc rằng Tô Lăng không phải người trong quân đội, không thuộc y quản, hiện tại người cũng an an ổn ổn ở hậu phương, ngoài tầm tay với, chủ ý tuy nhiều, lại chẳng cái nào dùng được.



Mà phiền toái Tô Lăng tạo thành cho y, lại khiến y đau đầu không thôi.



Bản thân y với chút việc nhỏ như là danh dự này, thật sự chẳng để ý lắm, nhưng lại không thể không suy nghĩ cho Lư Đông Ly, tâm ý tốt đẹp vì nước vì dân bị người truyền thành như vậy, không chỉ tu nhục, tương lai lan truyền ra cũng có tổn hại rất lớn với tiền đồ danh dự.



Nhưng việc đã đến nước này, y đúng là chẳng có lấy một chút biện pháp.



Y chung quy đâu thể khua chiêng gõ trống, chiêu cáo toàn quân rằng y ở cùng Lư Đông Ly toàn là vì công sự, không hề có một chút tư tình nào.



Y càng không thể ra lệnh cấm đoán, không cho toàn quân trên dưới có nửa câu nghị luận với chuyện của họ, chuyện kiểu này trước giờ chặn không bằng thông, càng cấm lan truyền người ta càng cho là bên trong có quỷ, sợ là càng lén lút truyền đến sôi sùng sục.



Sau nhiều lần cân nhắc, Phong Kính Tiết nhất thời cũng hoàn toàn không cách nào khả thi, đành phải lạnh lùng trừng mọi người một cái, cười cười âm âm: “Được rồi, các ngươi tan hết đi, về sau có chuyện gì muốn đàm luận, khỏi cần lén lén lút lút, cứ thoải mái nói ra, ta cam đoan tuyệt không để bụng, chưa biết chừng còn có thể gia nhập thảo luận, để các ngươi nói càng náo nhiệt hơn.”



Mọi người cùng mồ hôi đầm đìa thần tốc trốn sạch, xem chừng đám người này tạm thời sẽ không dám lắm mồm nữa.



Phong Kính Tiết cười khổ lắc đầu, thôi thôi thôi, hết thảy cứ mặc nó đi, dù sao họ thích truyền thế nào thì cứ truyền thế ấy, phàm đương sự không thừa nhận, nhất loạt đều là đồn nhảm, hơn nữa, đây vốn chính là đồn nhảm mà.