[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 44 : Diễn tập

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Đứng trên thành lâu, lãnh nhãn nhìn xe ngựa của đoàn người Tô Lăng xa đến mức chỉ còn lại vài đốm đen bé tẹo, trong ánh mắt của Phong Kính Tiết cũng chẳng biết là chế giễu hay thở than.



Nguy nan quả nhiên là lợi khí tốt nhất để khảo nghiệm nhân tính, sự hèn nhát, ích kỷ, ti tiện, dối trá của nhân loại, trước mặt tai nạn, toàn bộ bộc lộ không sót.



Đám tùy tùng nho nhỏ kia vì an toàn của mình, vì đẩy hết trách nhiệm, mà cực lực thổi phồng sự tàn khốc đáng sợ của chiến tranh trước mặt Tô Lăng, tương tự, Tô Lăng vì đẩy sạch trách nhiệm, vì tự bảo vệ mình, sẽ đem hết thảy những điều nghe được này, biến thành hắn tận mắt chứng kiến, đồng thời thổi lên mấy lần, sau đó lại nói với đám quan viên kia.



E rằng người ta sẽ không hoàn toàn tín nhiệm anh vợ Lư Đông Ly, nhưng cho dù tìm tùy tùng khác tra hỏi, mọi người muôn miệng một lời, tận lực phụ họa Tô Lăng, sẽ trở thành nhân chứng tốt nhất cho hắn. Hơn nữa tin đồn quân đội Trần quốc sẽ đánh tới vẫn chưa từng ngừng, hiện tại đánh nhau thật cũng không đến mức khiến người ta cảm thấy quá đột nhiên. Dưới tình huống như vậy, không thể do người ta không tin. Đám quan viên đó, vì an nguy của mình, vì để bản thân không phải gánh vác trách nhiệm, họ sẽ có lựa chọn gì đây?



Phong Kính Tiết cười cười lạnh băng như sương, một khi thành phá, ngàn dặm đất màu hậu phương đều luân lạc dưới thiết kỵ của quân địch, đó đều là khu quản hạt của chính họ.



Huống chi triều đình truy cứu lên, Định Viễn quan vì sao bị phá, đương nhiên là bởi vì chủ soái vắng mặt, trong quân vô chủ gây nên. Chủ soái vì sao vắng mặt, vì chuyện quân nhu không đủ, y chạy tới bắt Tổng đốc. Vì sao Định Viễn quan lại không đủ quân nhu…



Phong Kính Tiết trên mặt mang theo nụ cười, trong mắt lại lạnh lẽo, miếng da này kéo lên, chỉ sợ ai cũng đừng mong bản thân được sạch sẽ.



Bên cạnh truyền đến câu hỏi hơi ngập ngừng: “Tướng quân, chúng ta làm vậy được không?”



“Đúng vậy, phải chăng đã quá to chuyện, liệu có cấp báo lên Hoàng thượng, chúng ta liệu có phạm tội khi quân không?”



Phong Kính Tiết không hề để tâm quét mắt nhìn Vương Đại Bảo và Tiểu Đao bên cạnh: “Chúng ta đã làm gì? Phạm tội khi quân gì? Chúng ta chẳng qua tổ chức một lần diễn tập chiến đấu mô phỏng quân đội Trần quốc công thành, quân đội trở tay không kịp, tổn thất nặng nề. Đây cũng là một phần trong nội dung luyện binh của chúng ta, để làm cho các tướng sĩ dưới bất kỳ tình huống nào cũng có thể chuyên tâm chiến đấu với trạng thái tốt nhất, vì làm cho mọi người khi gặp tổn thất và thương tổn, có thể tiếp tục bảo trì lòng tin và đấu chí, khổ chiến không lùi, vì để quân đội khi đối mặt với sự công kích đột nhiên không chuẩn bị trước, có thể bình tĩnh ứng biến, đây đều là tất yếu mà.”



Vương Đại Bảo và Tiểu Đao ngạc nhiên nhìn nhau, nhất thời lại không nói nên lời. Đích xác, Phong Kính Tiết tuy muốn cứu Lư Đông Ly, vẫn chưa ngốc đến mức để toàn quân cùng y diễn trò gạt người.



Tất cả sĩ binh phải chăng đều chịu phối hợp với ngươi, đây còn là một vấn đề. Hơn nữa nhiều người miệng tạp, tương lai ai để lộ ra ngoài một câu, chính là đại tội danh kinh thiên.
Cuối cùng không thể không khuất phục dưới sự uy hiếp của Lư Đông Ly, tự viết cấp lệnh, phi kỵ khoái mã truyền đến các quận, nếu không chuẩn bị đủ quân nhu trong thời hạn quy định, Thái thú các quận trực tiếp đưa mũ ô sa đến phủ Tổng đốc.



Thư tay này quả nhiên hiệu quả ngoài dự tính, đám quan viên các quận lấy hiệu suất làm việc cao nhất bình sinh điều động đủ đồ.



Lư Đông Ly lại bảo Vương Đại Bảo tự mình đi kiểm tra một phen, lúc này mới sai Vương Đại Bảo dẫn phần lớn thân binh theo quan áp vận áp đến Định Viễn quan. Cũng hứa hẹn chỉ cần cầm công văn biên nhận Phong Kính Tiết ở Định Viễn quan tự mình ký, y sẽ lập tức thả Tổng đốc, đồng thời thỉnh tội phụ trách hết thảy những việc mình làm. Mà bản thân y chỉ chừa lại mười thân binh, hòng luân phiên thủ vệ bên cạnh, để những người khác không có cơ hội cứu Tổng đốc.



Bởi vì Tô Lăng trước đó không lâu mới đi áp quân nhu một chuyến, lần này tự nhiên liền chọn hắn làm chuyện này. Vì để Tổng đốc có thể sớm khôi phục tự do, họ triệu tập khoái mã xa đội tốt nhất, lấy tốc độ nhanh nhất áp vận quân nhu vũ khí.



Mà Lư Đông Ly lại không hề chờ đợi suốt, qua vài ngày, trong lòng tự mình tính ra đội đã đến địa phương nào, hiện tại cho dù phủ Tổng đốc phát mệnh lệnh cũng không cách nào giữa đường truyền tin đến, hoặc kịp thời chặn đội ngũ lại.



Vì thế y liền thoải mái thả Tổng đốc, mở cửa để tất cả thị vệ, cao thủ, quan viên lớn nhỏ người người *** thần mỏi mệt canh giữ bên ngoài có thể tự do ra vào.



Y lại thoải mái thi lễ thỉnh tội, ngôn từ thong dong, thần thái bình tĩnh.



Sau vài ngày, Tổng đốc *** thần khẩn trương cực độ, tâm tình sợ hãi hết sức, cùng tất cả quan viên lớn nhỏ, thị vệ liên quan, vào lúc ngoài ý liệu giải trừ nguy cơ, đột nhiên thả lỏng này, không ai không cảm thấy tay mềm chân nhũn, đầu váng mắt hoa.



Lúc này mọi người thậm chí không đủ *** thần và sức lực tìm Lư Đông Ly tính sổ, Tổng đốc ngay lập tức xông đến người mình, những người khác thì lập tức bảo hộ Tổng đốc chính giữa, sau khi mọi người đều thở dốc một hơi, Tổng đốc chỉ vội vàng hạ lệnh, tạm giam Lư Đông Ly và thân binh của y trong mấy gian phòng này trước rồi nói sau.



Đương nhiên, có thể được đãi ngộ tốt như vậy, là có quan hệ rất lớn với quan vị chính tam phẩm kia và Đại soái Định Viễn quan của Lư Đông Ly. Có thể tính mọi người hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng thật sự khó mà nói đánh là đánh, nói giết là giết, thân phận mệnh quan triều đình của y chỉ triều đình mới có thể tước đi, trước đó cho dù phạm vào tội tày trời cũng phải cho y đãi ngộ xứng với thân phận.



Sau đó, Tổng đốc cùng đám quan viên lớn nhỏ, nghỉ ngơi rồi, bớt sợ rồi, lấy lại *** thần rồi, bấy giờ mới tụ lại một chỗ, thương nghị xử trí Lư Đông Ly, lúc này mới phát hiện, sự tình thật sự rất khó giải quyết, căn bản khó mà xử lý.