[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 51 : Tham sinh
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
“Hiếm khi đụng phải một lần chiến đấu, liền làm đào binh, đây lại chẳng phải chuyện Phong Kính Tiết cậu nên làm.”
Thanh âm chợt đến khiến Phong Kính Tiết cười lạnh một tiếng: “Ta lại chưa nổi điên, dẫn ba trăm người mỏi mệt đi nghênh chiến năm ngàn kẻ địch *** nhuệ, làm ơn đi, đây là thế giới thực tại, không phải đang chơi trò siêu nhân. Mà trái lại, hôm nay mới là ngày đầu tiên của tháng này, cô đã không chờ được phải thò đầu ra phiền phức ta.”
“Vốn tôi cũng chả muốn quan tâm cậu đâu, chẳng qua thấy tình thế nguy cấp như vầy, không chừng đời này cậu sẽ lừng lẫy lắm, đương nhiên hy vọng sẽ ghi được chút di ngôn lúc lâm chung của anh hùng.” Thái độ vui sướng khi người gặp họa đó của Trương Mẫn Hân khiến Phong Kính Tiết thầm chửi tục một câu.
Y quay đầu, nhìn quân đội Trần quốc càng lúc càng đuổi gần, tâm tình càng buồn bực đến cực điểm.
“Thế nào, không chừng cậu sẽ ngay lập tức được siêu thoát khỏi bể khổ, cậu lại như không cao hứng lắm?” Trương Mẫn Hân cười mỉm hỏi.
Phong Kính Tiết không ừ hữ gì. Với y mà nói, chết trong một cuộc chiến đấu thế này, cũng không có gì là không tốt. Đời này y vốn chỉ đặt ra cho mình một thân phận tiểu nhân vật vì quốc gia đi làm vài việc. Trung thần không có nghĩa là nhất định phải vì quốc gia làm chuyện kinh thiên động địa, cho dù thân phận thấp kém, cũng phù hợp với luận đề. Tuy nói thực tiễn yêu cầu họ không thể tự sát, hoặc cố ý tự tìm đường chết, nhưng chết trận dưới tình huống bình thường cũng là đương nhiên. Đời này kết thúc, luận văn của y xấp xỉ trăm phần trăm có thể thông qua, về sau sẽ có cuộc sống trời cao biển rộng, tự do tuyệt vời.
Điện tử của y, phim ảnh của y, hoàn cảnh sinh hoạt thỏa đáng thoải mái nhất, do công nghệ cao nhất thiết trí an bài kia, đang chờ y ngay phía trước.
Rốt cuộc có thể thoát khỏi thời đại man hoang mà lạc hậu này, thế giới dã man mà tàn nhẫn này, thiên địa hoàn toàn không có nhân quyền, không có tự do, không có gì tốt đẹp này…
Nhưng mà khoảnh khắc này, y lại không muốn chết chút nào. Khát vọng mãnh liệt đến thế với sinh mệnh đời này, khiến y khẽ nhíu mày, trong lúc bỏ chạy, không ngừng quay đầu nhìn quân đội Trần quốc càng lúc càng đến gần kia.
Đội ngũ của họ đã mệt lử, người ngựa cùng kiệt sức, lúc này tuy rằng liều mạng chạy trốn, tuy rằng ra roi như mưa, nhưng mà khoảng cách giữa quân đội Trần quốc với họ lại đang kéo gần từng chút.
“Không muốn chết, đúng chứ?” Trương Mẫn Hân cười đắc ý, “Cậu không minh bạch, nhưng tôi rất minh bạch, nhìn cậu với Lư Đông Ly quan hệ tốt như vậy, sao chịu vứt bỏ y một mình đi chết. Y cũng vừa mới nói ra lời thề sống chết có nhau với cậu, nếu nói giữa hai người không có chuyện gì, thật là quỷ cũng chẳng tin.”
Phong Kính Tiết vừa bực vừa buồn cười: “Lần trước không phải đã phân tích rất rõ với cô rồi sao?”
“Cho tôi xin, những chuyện như tình cảm này, ai nói đạo lý, nói logic với cậu, cậu coi vẻ mặt y lúc nãy khi nói ta nguyện ý, có giống rất lâu trước kia mọi người kết hôn, trong giáo đường, trước Thượng đế, cùng thành kính và chân tâm nói con nguyện ý không.”
“Đó là y nhất thời xúc động, kỳ thật chỉ cần y cẩn thận suy nghĩ một chút thì sẽ lập tức hối hận lời này của mình, chẳng qua lúc đó tình huống khẩn cấp, ta không rảnh chờ y tự mình nghĩ cẩn thận.” Phong Kính Tiết lạnh lùng nói.
“Sao lại là nhất thời xúc động được…”
“Cô thích tin hay không thì tùy, nếu ta có thể sống sót, sẽ tự có sự thật chứng minh điểm này với cô.” Phong Kính Tiết lại quay đầu trông, xác định Trần quân sẽ rất nhanh chóng đuổi đến trong phạm vi tầm bắn. Đúng lúc đang đi qua một vùng cồn cát, đi về trước nữa lại là sa địa trống trải vô biên vô hạn.
Nhưng Phong Kính Tiết không quên, cho nên người y mỉm cười nói không muốn cùng chết mà đánh ngất đưa đi, không phải là một bằng hữu có thể cùng y sống chết có nhau, mà là chủ soái Định Viễn quan, mà là người khi tất yếu, nhất định phải dùng tính mạng bảo vệ.
Đây là chức trách của quân nhân, Phong Kính Tiết chưa từng quên, mà Lư Đông Ly cũng không nên quên.
Ý cười của Lư Đông Ly càng lúc càng thảm đạm. Y thậm chí không thể vì tìm kiếm Phong Kính Tiết mà tận lực hơn một chút. Không ai biết được Trần quân rốt cuộc đến bao nhiêu người, ngoại trừ quân đội phục kích họ, liệu có còn đại quân khác, mà bởi vì Triệu quốc luôn không trọng võ sự, trú binh của Định Viễn quan nhân số cũng chẳng được mấy, dưới tình huống không rõ tình hình quân địch, y tuyệt không thể để Định Viễn quan quân lực trống rỗng, bởi vậy nhân mã có thể điều động vì Phong Kính Tiết, thật sự quá mức có hạn. Hơn nữa còn phải yêu cầu họ một khi gặp biến cố, lập tức cầu tự bảo, tuyệt không cố đánh, như vậy Phong Kính Tiết lại còn có thể có bao nhiêu sinh cơ.
Chỉ là, vì quốc gia, vì đại cục, vì rất nhiều rất nhiều lý do dường như là rất rất trọng yếu, cho nên, vứt bỏ…
“Đại soái.”
“Đại soái.”
“Đại soái…”
Dường như có người, cho nên cũng liền nhàn nhạt đáp một tiếng.
Dường như là Đại Bảo đang gọi, lại như cũng có tiếng Tiểu Đao, họ dường như đã gọi rất nhiều tiếng? Bất quá, tai rõ ràng nghe được, tâm lại rõ ràng không biết.
Qua bao lâu hồn mới trở lại, qua bao lâu tâm tư mới quay về, qua bao lâu mới thoáng quay đầu nhìn hai thủ lĩnh thân binh sắc mặt tái nhợt.
Đại khái đã xuất thần quá lâu, khiến họ bị dọa rồi.
Y gắng sức cười cười, cố sức dùng ngữ khí bình thản hỏi: “Chuyện quân bị họ chuẩn bị thế nào rồi? Nhân mã chúng ta phái đi, có tra được tin tức của kẻ địch?”
Không ai trả lời y, Vương Đại Bảo, Tiểu Đao, cả những binh tốt khác trên thành lâu, đều chỉ tái mặt nhìn y.
Lư Đông Ly thoạt tiên hơi kinh ngạc, sau đó chậm rãi cúi đầu theo ánh mắt mọi người, lúc này mới thấy năm ngón tay phải của mình đã bật móng tay, máu thịt đầm đìa. Y sửng sốt một thoáng, mới nhớ ra vừa nãy dường như tay phải đặt trên tường thành rồi chộp tới, sao mà bị thương nặng như vậy, lại chẳng hay biết…
Y thoáng mê mang nhìn máu tươi trên tay mình, hóa ra, lý do đường đường chính chính hơn, trách nhiệm vĩ đại nặng nề hơn, đạo lý rõ ràng minh bạch hơn, trái tim người ta rốt cuộc vẫn làm từ máu thịt, hóa ra, rốt cuộc vẫn phải đau, vẫn phải thương, vẫn phải hận, hóa ra…