[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 57 : Trở về

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Phụng chiếu mệnh, Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết cùng về kinh. Họ là thần tử được triệu mà về, đến kinh thành tất nhiên không thể về nhà trước, chuyện đầu tiên chính là kiến giá.



Vào cung ban tiệc nhận thưởng, bao nhiêu văn chương kiểu cách làm xong, Triệu vương lại triệu riêng Lư Đông Ly vào nội điện, đích thân hỏi chuyện chiến sự, nán lại hơn một canh giờ, Lư Đông Ly mới cáo từ xuất cung.



Phong Kính Tiết nào kiên nhẫn đứng chờ y, đã sớm tìm một tửu lâu lớn gần hoàng cung nhất, lên gọi rượu ngon thức ngon mặc sức ăn uống.



Y ở biên quan bị Lư Đông Ly quản thúc chặt chẽ, hiếm khi được rời biên thành, có thể tự do uống rượu, tất nhiên phải tùy hứng, mặc sức chè chén.



Đợi đến khi Lư Đông Ly xuất cung đến tìm, y đã uống say ngà ngà bảy tám phần, bên cạnh cư nhiên còn thêm một cô nương mi thanh mục tú xướng ca, cùng hai nữ nhi quán rượu dung mạo bình thường đang hầu rượu.



Lư Đông Ly vừa tức giận vừa buồn cười, hai năm nay cùng thủ Định Viễn quan, đã thấy nhiều vẻ cần cù vì nước của y, chẳng ngờ mới nháy mắt lại lộ ra vẻ cuồng sinh ngày trước.



Uổng cho mình còn vì y xuất thân không tốt không được triệu kiến nội điện mà âm thầm bất bình thay, bản thân y trái lại ở đây thỏa sức tiêu dao tự tại.



Nghe Phong Kính Tiết ngà ngà mời y ngồi xuống uống rượu, y cũng chẳng buồn để ý, cứ thế bước đến thanh toán tiền rượu, lại trả tiền cho ca nữ hầu rượu, một phen kéo Phong Kính Tiết đi.



Thứ nhất, y hai năm nay cũng đã luyện công phu, lực tay mạnh hơn rất nhiều, thứ hai Phong Kính Tiết đã say đến độ hơi váng đầu nhũn người, chẳng có bao nhiêu sức lực phản kháng y, thứ ba, hai năm nay Phong Kính Tiết cũng bị y lấy cái mác Nguyên soái quản thành quen, liền lảo đảo bị y lôi xuống tửu lâu.



Lư Đông Ly sợ y uống say không cưỡi ngựa được, đành phải đỡ y lên ngựa của mình, hai người cưỡi một con cùng đi.



Phong Kính Tiết vốn chỉ hơi say, đi trên đường một lúc, bị gió lạnh thổi, sức rượu cũng tan đi rất nhiều, bấy giờ mới phục hồi *** thần hỏi: “Chúng ta đi đâu.”



“Đương nhiên là đến nhà ta.” Lư Đông Ly nói vẻ không vui.



“Đến nhà ngươi làm gì?” Đầu óc Phong Kính Tiết cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, lập tức muốn nhảy xuống ngựa.


“Kính Tiết, ngươi…”



“Yên tâm, ta cùng họ tụ tập tiêu dao hai ngày rồi sẽ đến bái phỏng.” Phong Kính Tiết cười cười chẳng chút để ý, nhìn Lư Đông Ly rốt cuộc không quay đầu nữa đi thẳng về trước.



Chắc hẳn là gần quê tình càng khiếp, gần thân nhân khiếp nhất nhỉ.



Vị Nguyên soái đại nhân ngay cả đại quân Trần quốc còn không sợ này, đi về phía thê tử kết tóc mà cũng lê từng bước rì rì như vậy.



Y võ công cao, nhãn lực tự nhiên phải tốt, tuy là cách cả con phố, lại vẫn có thể trông thấy thiếu phu nhân ôm hài tử trong lòng kia, đang mỉm cười trong gió mát.



Vẻ tươi cười mỹ lệ đó, nở rộ trên mặt, nở rộ trong gió, ý cười cứ thế theo trượng phu đến gần, từng chút tràn đầy đến chỗ sâu trong mắt.



Y thấy, Lư Đông Ly rốt cuộc đã đến bên cạnh thê tử, họ khẽ nói mấy câu gì đó, Lư Đông Ly đưa tay vuốt lại mớ tóc rơi trên trán hiền thê yếu đuối, lại đón hài tử trắng ngần trong lòng thê tử kia, chân tay hơi luống cuống, rồi lại dị thường trân trọng che chở trong lòng.



Giờ khắc này, trong mắt họ cũng có ý cười, giờ khắc này, ánh dương chiếu lên người họ cũng ôn nhu, gió mát nhẹ nhàng vờn mấy sợi tóc vạt áo của họ bay quấn vào nhau, phảng phất cũng mang theo ý cười.



Họ cứ thế tự nhiên nắm tay, đang định bước vào nhà, khoảnh khắc này, Lư Đông Ly bỗng ngẩng đầu đưa mắt, như muốn nhìn qua bên này.



Nhưng mà ngay khoảnh khắc tầm mắt Lư Đông Ly nhìn qua còn chưa thấy bên này, Phong Kính Tiết đã cười to sang sảng quay người, vỗ vai thư đồng ngày xưa: “Đi thôi đi thôi, ta cũng sắp chờ không nổi rồi. Tiểu Minh Tử, ngươi chọn thay ta, nếu không phải tuyệt sắc tiểu mỹ nhân chân chính, coi ta có tha cho ngươi không.”



Mọi người cười to đáp: “Đúng vậy đúng vậy, bọn tôi chờ hôm nay đến xuyên cả mắt, cô nương ông chủ Minh của chúng ta chọn thay mọi người nếu không đủ xinh đẹp, công tử cậu tha cho y, chúng tôi cũng không tha đâu.”



Là vì để người trong thiên hạ đều biết sự vui vẻ của họ chăng, cho nên tiếng cười của họ, nội dung trò chuyện càn rỡ kia, vang khắp đường đều nghe thấy.



Mấy cỗ xe ngựa hoa quý, cỗ kiệu xa hoa chở những kẻ lắm tiền nhất kinh thành này, hùng dũng rời đi.