[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 5 : Trong ngục

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Vốn mọi người dốc sức muốn phản án cho Phong Kính Tiết. Thế nhưng, tuy nói Phong Kính Tiết có cả đống bạc, song quan lại trước nay luôn bao che lẫn nhau, cho dù tham bạc của y, bọn quan viên làm việc lại chưa từng chịu làm cho dứt, tuyệt không muốn tùy tiện kết thù trong quan trường. Hơn nữa Lưu Minh lại có thân thích với quốc cữu, nếu không cần thiết, chẳng ai lại muốn đắc tội với vị quốc cữu gia có muội muội đang được sủng ái kia.



Hơn nữa bản thân Lưu Minh cũng phát hiện hồ sơ đệ lên đừng nói nộp cho Hình bộ quyết, đã trực tiếp bị giữ lại ở tỉnh thành, không trả lời cũng không trả về, càng không đệ lên trên, cả vụ án liền bị ém xuống, bản thân Lưu Minh cũng biết là không thích hợp, sau khi âm thầm nghe ngóng, biết người của Phong Kính Tiết đang rải cả đống bạc, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.



Nhưng phân *** sinh ý của Phong Kính Tiết trải rộng cả nước, Lưu Minh lại quản lý chẳng qua một huyện, thật sự không thể cản trở hoạt động của thủ hạ Phong Kính Tiết, chỉ có thể cũng dốc ra tất cả, chạy vạy trên dưới, không chịu để một thương nhân cỏn con lật đổ.



Luận tài lực hắn đương nhiên không thể so với Phong Kính Tiết, nhưng quan hệ trong quan trường, Phong Kính Tiết lại không thể so được, hơn nữa hắn có chỗ dựa cực vững chắc sau lưng, hành sự cũng tiện lợi không ít, người làm quan ai có thể không nể mặt ba phần.



Vì thế, cả sự kiện liền cương lại tại đây, giằng co không xong.



Sau đó thủ hạ của Phong Kính Tiết cũng biết việc này còn dùng dằng, người chịu thiệt chính là ông chủ nhà mình, bèn không mưu cầu phản án nữa, càng không đi cáo Lưu Minh thêm, ngược lại chi bạc chạy chọt giúp Lưu Minh, chẳng bao lâu sau, Lưu Minh chiến tích xuất chúng, công văn thăng chức điều lên trên liền gửi đến Tế Huyện.



Có thể thăng quan đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nguyên nhân thăng quan, là do kẻ thù âm thầm giúp. Loại chuyện này quá là quỷ dị. Lưu Minh cầm lệnh lên chức, cũng phải trợn mắt há mồm, không biết nên cười hay nên khóc.



Hắn hiểu, chỉ cần mình vừa rời chức, quan viên hạ nhiệm vừa đến, Phong Kính Tiết chắc chắn sẽ nện xuống từng đống bạc, vụ án tày trời sợ cũng tiêu sạch.



Sợ là sợ, án này vừa lật, vừa phúc thẩm, sẽ cho hắn chút tội trạng không nói rõ để truy cứu.




Những ngục tốt khác vừa thấy đều quýnh lên, thoáng chốc rầm rầm lao vào mấy kẻ, kẻ này kéo Vương Đại Bảo, luôn miệng nói: “Đầu nhân, xin bớt giận.”



Mấy kẻ kia đỡ lấy Phong Kính Tiết rồi nhìn vết thương của y.



Trong lao này từ trên xuống dưới, người người đã cầm số bạc đáng kể của Phong gia, tuy nói ăn cơm lao, năm rộng tháng dài nghe nhiều nhìn nhiều cũng thành quen, phương diện đạo đức lương tâm đều chẳng một chỗ nào có thể gặp người, nhưng còn chưa đến mức quá ác độc, thật đả thương Phong Kính Tiết, trong lòng ít nhiều vẫn có phần áy náy.



Thật mà nói đến, những tiểu nhân vật này chỉ cần đã nhận bạc thì sẽ thay ngươi làm việc, chiếu cố ngươi thật tốt, cũng có thể tính là một loại thành tín khác, so với rất nhiều đại nhân vật đại lão gia, chưa biết chừng còn cao thượng hơn không ít.



Phong Kính Tiết thấy mọi người trở nên khẩn trương, cũng dứt khoát nhăn nhó mặt mày, thần sắc đau đớn, chỉ thiếu điều gào khóc kêu đau nữa thôi.



Nhìn bộ dạng y như vậy, mọi người càng ngượng ngùng, Vương Đại Bảo cũng từng nhận không ít ưu đãi của y, lúc này thấy hơi chột dạ, không tiện đánh người phát tác nữa, đành phải giận dữ ném roi, quay người bỏ đi.



Những ngục tốt khác vừa vội vàng kiếm thuốc cho Phong Kính Tiết, vừa thấp giọng lải nhải oán trách: “Phong công tử, nhân vật kim tôn ngọc quý như cậu, tội gì lo chuyện không đâu như vậy, chẳng qua là một tiểu tặc trộm màn thầu, đánh chết cũng chả có ai ra mặt giúp. Mấy hôm nay tâm tình đầu nhân đang phiền muộn, mọi người đều trốn đi thật xa, chỉ sợ xui xẻo đụng phải, cậu tội gì lao ra lúc ổng đang nổi nóng, rước lấy khổ như vậy.”



“Đâu phải là ta lo chuyện không đâu, chẳng qua bị làm ồn không ngủ được, tùy tiện nói một câu mà thôi, ai biết hắn giận dữ quá vậy.” Phong Kính Tiết hơi hiếu kỳ hỏi, “Vương đầu của các ngươi gần đây làm sao thế, cả ngày mặt mũi đen sì, phạm nhân hơi sai lầm là đánh gần chết, hắn trước kia đâu có như thế.”