[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 60 : Lương y
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
“Tẩu phu nhân cũng có hứng thú như thế với chuyện chiến trường?” Phong Kính Tiết thoáng sửng sốt nhìn Tô Uyển Trinh.
Y vốn cho rằng Lư Đông Ly vắng nhà, Tô Uyển Trinh thân là nữ tử, cho dù ra mặt tiếp đãi, thiết nghĩ cũng chẳng qua là nhàn nhạt mấy lời hình thức, hoặc là nói chuyện mấy phong thư qua lại, lễ phép tặng nhau ngày xưa, nói vài câu cảm tạ để giết thời gian mà thôi.
Nào ngờ Tô Uyển Trinh mới trò chuyện vài câu đã trực tiếp hỏi đến chuyện chiến sự công phòng của Định Viễn quan. Ở thời đại này, một nữ tử khuê phòng, đối mặt với một nam nhân chưa hề gặp gỡ, hiếm có những câu hỏi như vậy.
Lúc này, đối mặt với sự khó hiểu của Phong Kính Tiết, nàng chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ta hỏi Đông Ly việc biên quan, chàng luôn nhàn nhạt đáp mấy câu, chiến sự trọng đại gì nói đến cũng đều nhẹ như vô sự. Ta tuy là nữ lưu không có kiến thức, cũng biết sa trường tranh chiến, nhất định cực kỳ hung hiểm, nếu có thể biết thêm một chút, trong lòng còn được yên một chút, chính bởi không biết gì hết, cho nên chỉ cần vừa nghe người ta nói biên quan có chiến sự là kinh hoàng khiếp sợ, ngày đêm không yên. Bởi vậy chỉ đành thỉnh giáo Phong công tử.”
Phong Kính Tiết nở nụ cười nhàn nhạt: “Tẩu phu nhân thật sự quá lo lắng, quân đội Trần quốc kia tuy hung hãn, nhưng Định Viễn quan chúng ta trên dưới một lòng, lại có tường thành kiên cố để dựa, chỉ cần không tham công liều lĩnh, muốn đánh lui chúng cũng không phải quá khó. Lư huynh không chịu nói nhiều, cũng là cảm thấy chẳng có việc mạo hiểm gì để nói nhiều.”
Thật là như thế sao?
Tô Uyển Trinh trầm mặc không nói gì, hai năm không gặp, phu quân nàng gầy đi rất nhiều, quần áo cẩn thận may cho chàng khoác lên người có vẻ khá rộng. Hai năm không gặp, phong đao sương kiếm đã khắc bao nhiêu vết trên người chàng. So với năm đó da đã đen hơn rất nhiều, hai tay chai sần, mái tóc cũng đã bạc nhiều hơn ngày trước, trên mi vũ rất nhạt, lại thủy chung không giấu nổi vẻ uể oải mỏi mệt. Còn cả từng vết thương phu quân có tâm che giấu nhưng rốt cuộc vẫn bị nàng nhìn thấy kia.
Từng điểm nhìn mà kinh tâm kia, từng điểm đau lòng không nỡ kia.
Chỉ là, gian nan trong hai năm này, y không nói nhiều, nàng cũng không đành hỏi nhiều.
Y luôn cười nói, biên quan không rét mướt, cũng không tịch mịch, các tướng sĩ náo nhiệt sảng khoái, mọi người cởi mở chân thành. Cho dù là giao chiến với kẻ địch, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chỉ tùy tiện phái thủ hạ đánh hai hồi, chiến công và thắng lợi đã nắm trong tay.
Y không chịu để nàng lo lắng, y không muốn khiến nàng buồn, vì thế nàng đành phải làm ra vẻ tin thật, không hề phát hiện, cũng khiến y yên lòng yên dạ.
Vẫn là vẻ tươi cười dịu dàng, vẫn là lời nói nhẹ nhàng.
“Chàng về rồi, đã đói bụng chưa, vừa vặn Phong công tử cũng có mặt, để thiếp tự tay làm mấy món cho mọi người, để Phong công tử cũng nếm thử tay nghề của thiếp.”
Tô Uyển Trinh mỉm cười đón trượng phu trở về, mỉm cười nhường chỗ, mỉm cười gọi Trụy Nhi giúp, cùng đi xuống bếp.
Đêm đã buông, đêm nay, là thời gian cuối cùng nàng và trượng phu bên nhau, đến ngày mai, nàng sẽ không thể không tiễn phu quân cửu biệt bước lên con đường viễn hành lần nữa, sau đó lại tiếp tục sự chờ đợi vô tận.
Thế nhưng, nàng bình an mà không mảy may oán trách nhường khoảng thời gian này cho trượng phu và bằng hữu.
Họ là tri kỷ sinh tử bao năm, họ là chiến hữu can đảm vô số lần sóng vai chiến đấu. Đêm cuối trước khi một lần nữa chạy về Định Viễn quan này, hẳn họ cũng sẽ có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều rất nhiều tâm sự phải kể.
Mà nàng, chỉ muốn tự tay giúp họ làm thức ăn ngon, giúp họ chuẩn bị mỹ tửu thuần hương, cho họ thế giới yên tĩnh, cho họ thời gian thoải mái, có thể thấy họ khoái hoạt tự tại, lòng nàng cũng liền bình yên khoái hoạt.
Lư Đông Ly lẳng lặng nhìn bóng dáng Tô Uyển Trinh biến mất ở góc phòng bếp bên kia, bên tai nghe Phong Kính Tiết khẽ thở dài: “Có thê như thế, phu còn cầu gì.”
Đúng vậy, may mắn của Lư Đông Ly đời này, nhất định là có người vợ như Tô Uyển Trinh.
Y quay đầu, ngưng mắt nhìn Phong Kính Tiết, trầm giọng hỏi: “Bệnh của nàng, ngươi có xem rõ?”