[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 67 : Thụ hình
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
“Nhưng niệm ngươi lần này làm mất lương thảo, cũng vì cứu hộ bách tính Đại Triệu ta, quả có thể lượng thứ, mà đại địch đang đến, giết đại tướng không may, tạm thời ghi lại tử tội, chờ ngươi ngày khác lập công chuộc tội. Lần này chỉ tạm đánh ngươi một trăm quân côn, coi như phạt nhẹ.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong trướng đều thấy toàn thân thả lỏng, mới một trăm quân côn mà thôi, việc này với Phong Kính Tiết quả thật không coi là gì, chỉ bằng công phu của người này, cho dù đánh gãy quân côn, sợ cũng chẳng đả thương nổi y.
Đại soái quả nhiên vẫn cùng y tình nghĩa thâm hậu, không nỡ phạt nặng.
Mọi người trong lòng cao hứng, trên mặt mặc dù vẫn nỗ lực làm ra vẻ nghiêm túc, trong mắt lại đều hàm chứa ý cười nhàn nhạt nhìn quân sĩ hành hình giải Phong Kính Tiết ra ngoài.
Không bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng đếm hành hình.
Mọi người tảng đá ngàn cân trong lòng đã thả xuống, chỉ ung dung chờ bên ngoài đánh xong là có thể tan đi, nét mặt mỗi người đều từ nghiêm túc chuyển thành nhu hòa.
Chỉ trừ bản thân Lư Đông Ly.
Sau khi phát mệnh lệnh, y chỉ nhìn Phong Kính Tiết thần sắc thong dong bị lôi ra ngoài, khoảnh khắc cuối cùng kia, khi Phong Kính Tiết đứng dậy, dường như còn nở nụ cười nhàn nhạt với y, mới quay người rời đi. Mà bản thân y lại cảm thấy như lòng bị đao khoét, nặng nề ngồi lại ghế soái, vẻ mặt buồn bã.
Mọi người thấy Đại soái vẻ mặt nặng nề bi thống như thế, theo tiếng đếm bên ngoài, sắc mặt càng lúc càng thê lương, đến sau đó ngay cả môi cũng hơi nhợt màu. Mọi người đều nén cười âm thầm nháy mắt với nhau, công phu diễn kịch này của Đại soái chúng ta đúng thật nhất lưu, coi cái vẻ đại nghĩa diệt thân, cố nén đau thương này.
Chỉ có Vương Đại Bảo đứng hầu phía sau Lư Đông Ly gần y nhất, nhìn thấy cũng thật nhất.
Lư Đông Ly mồ hôi từ từ chảy ra trên lưng, dần dần ướt đẫm lưng kia, khiến hắn hết sức khó hiểu, thời tiết hôm nay mát lắm mà.
Lư Đông Ly đôi tay để dưới bàn, bỗng dưng run rẩy kia, càng khiến Vương Đại Bảo khó hiểu, chẳng qua là một trăm côn thôi, căn bản không thể mảy may đả thương Phong tướng quân, Lư soái không cần khẩn trương như vậy chứ.
Thông thường mà nói, những người tùy tùng bên cạnh võ tướng đều từng học thuật trị liệu đơn giản, để trên chiến trường, có thể ngay lập tức chăm sóc chủ tướng bị thương.
Song, lần này Phong Kính Tiết bị thương quả thật rất nặng.
Một trăm quân côn, có thể đánh người gân đoạn xương gãy. Cho dù Phong Kính Tiết thể trạng cường kiện, không thật sự khiến gân cốt bị thương tổn lớn, nhưng từ lưng đến đầu gối, cũng da thịt nát bấy, thảm không nỡ nhìn, đáng sợ nhất chính là, khi hành hình, từng mảnh quần áo vụn bị đánh lẫn vào trong da thịt.
Trong quân hành hình, thường là để người thụ hình cởi trần chịu đánh, quan phủ hành hình, cũng sẽ cho người thụ hình cởi quần. Đây ngược lại không phải làm nhục, mà là bảo vệ, bằng không một trượng giáng xuống, vải bị đánh nát sẽ khảm sâu vào thịt, sau mấy trượng, quần và da thịt từ mông đến đùi đều bị đánh nát bét, trong vết thương toàn là vải vụn, người chịu trượng cho dù còn sống, cũng sẽ vì vải vụn không cách nào trừ sạch sẽ mà khiến vết thương khó lòng khép miệng, suốt đời tàn phế.
Thế nhưng Phong Kính Tiết biết mình lần này bị đánh, toàn quân chẳng biết sẽ có bao nhiêu người chạy tới xem, dù thế nào cũng không chịu cởi quần áo, bởi vậy nỗi khổ phải chịu cũng lớn hơn.
Đánh xong một trăm côn, không thể kịp thời bôi thuốc băng bó, lại phải để quân y cắn răng dùng kẹp sắt dọn sạch từng chút trong vết thương. Sạch được một chỗ, lập tức bôi thuốc, băng bó, cứ thế từng tấc đi xuống. Bởi vì chỉ sợ có một chút vải vụn để sót không lấy ra, tạo thành hậu hoạn, cho nên tốc độ trị liệu cực chậm, từ giữa trưa đến đêm, mới vừa vặn bôi thuốc băng bó xong phần lưng.
Lúc này Tiểu Đao mới chạy đến, giật kẹp sắt của quân y muốn tự mình giúp, tiếc là cả tay cũng không ngừng run rẩy, Phong Kính Tiết sau khi bị đau, mắng gã một trận, gã mới chán nản bỏ đi ý định trị liệu cho chủ tướng, nhường lại vị trí cho quân y.
Lực ý chí của Phong Kính Tiết có mạnh hơn, sau khi chịu đủ một trăm côn, còn phải mấy canh giờ liên tục chịu đựng để đám quân y dùng kẹp sắt không ngừng lật vết thương, dù là loại quái vật này, cũng hơi không cầm cự nổi.
Chẳng những sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, thần chí cũng dần bắt đầu rã rời, thoáng mơ mơ màng màng nhìn Tiểu Đao sắc mặt như đất lảo đảo đứng bên, cứ như người thụ hình là gã vậy.
Phong Kính Tiết lại cũng không khỏi nỗ lực nở nụ cười: “Người bị đánh là ta, ngươi sợ thành thế này làm gì? Kỳ thật thương này cũng không hề gì, chẳng qua nhìn dọa người thôi. Đại soái trước đó đã tìm đại phu, chuẩn bị sẵn thuốc, vừa dụng hình xong là điều trị ngay, không chết được đâu.”
“Đại soái trước đó đã tìm đại phu, chuẩn bị sẵn thuốc.” Tiểu Đao lăng lăng lặp lại một lần, ánh mắt nhìn Phong Kính Tiết đăm đăm, hồi lâu mới nói: “Đại soái đã sớm biết ngài vì bảo vệ sự uy nghiêm của y sẽ không vận công chống đỡ, còn hạ lệnh đánh ngài một trăm côn?”