[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 75 : Chân tướng

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Trong phủ Thụy vương, náo nhiệt phồn hoa đã đến cực điểm, nhị tiến cung vừa lên sâu khấu, cũng sớm đã diễn đến lúc cao trào.



Một tịnh một đán một sinh, đều là những đào kép nổi danh kinh thành, lúc này thi triển hết khả năng, quả nhiên là ca có thể nứt đá.



Ba người, một câu đuổi một câu, một câu nhanh như một câu, từng tiếng xướng lên bên dưới khen hay không ngớt.



Từ Diên Chiêu kia mới sang sảng nói một tiếng: “Đây đều là những trung thần lương tướng tiền triều.” Dương Tam đã theo tiếng mà xướng: “Trung lương nào lại có hạ trường.”



Thụy vương vốn đứng dựa song, ánh mắt vừa vặn nhìn sân khấu lớn ngoài cửa sổ náo nhiệt vô cùng, lại vẫn nhìn mà không thấy, nghe mà không thấy.



Song hai câu này lại rõ rõ ràng ràng truyền vào tai, lại khiến y bỗng dưng chấn động, ánh mắt hơi động, bên tai lại nghe thấy trong tiếng náo nhiệt, Lý Diễm Phi kia đang bi ai khẩn cầu: “Có hạ trường đến không có hạ trường, lại nghe ai gia…”



“Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết, đều là người có công, bề tôi trung lương của Đại Triệu ta.” Thanh âm thoáng có ý tiếc nuối của Lục Trạch Vi đúng lúc từ phía sau truyền đến.



Phân tranh dây dưa trên sân khấu, tình cảm quân thần trên sân khấu, tức khắc đã quay về một thế giới xa xôi khác.



“Ta biết họ là trung lương, ta biết họ có công lao, ta biết nếu ta có được đại vị, có thể có thần tử như vậy tương trợ, tất sẽ có thành tựu. Nhưng như thế thì sao?” Thanh âm của Thụy vương cơ hồ là phẫn nộ, “Tại thời điểm ta còn chưa có gì, ta phải diệt trừ tất cả những người trở ngại ta, dù cho họ là người tốt. Nếu đổi lại là các huynh đệ kia của ta, họ sẽ làm tốt hơn ta được sao? Họ sẽ vứt bỏ cơ hội duy nhất có thể mượn sức cửu thúc, vứt bỏ cơ hội khống chế quân đội mạnh nhất trong nước, mà đi giữ hai trung thần không chịu trợ giúp mình sao?”



Lục Trạch Vi là một trong thiểu số vài người bên cạnh Thụy vương nhìn y tức giận mà vẫn có dũng khí nói cho hết lời: “Vương gia, tôi chỉ cảm thấy, Cửu vương gia hận là Lư Đông Ly, cho tới nay ra mặt gây chuyện với Cửu vương gia cũng chỉ có Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết chẳng qua đánh Tô Lăng một trận. Tại một hệ nhân mã Cửu vương mà nhìn, một Tô Lăng không đáng kể, cũng không đáng kể tựa như sinh tử của Phong Kính Tiết. Nếu có thể giữ lại Phong Kính Tiết…”



Y cũng không biết sự xúc động này rốt cuộc từ đâu mà đến. Y là phụ tá, cũng là mưu sĩ, đứng sau lưng chủ quân, trong bóng tối mà người đời không nhìn thấy, mưu đồ tất cả những hành động hoặc quang minh, hoặc âm ám, vì lợi ích của chủ quân, dọn sạch hết thảy chướng ngại, khi có máu tanh và bẩn thỉu không thích hợp với chủ quân, lại nhất định phải đối mặt, do họ an bài hoạt động.



Vì sự nghiệp chí cao kia, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, phải hy sinh, phải hủy diệt, trong đó bao quát người tốt, trung thần hoặc lương tướng.



Hết thảy những điều này, y đều phải lý giải hơn mọi người. Song rốt cuộc vẫn không thể tâm định như nước.



Sau khi chủ quân của y, kể lại từng câu chuyện đã qua kia, kể về hai bằng hữu xa xôi lạ lẫm kia, tất cả những chuyện một đôi tướng soái từng cùng nhau sóng vai nắm tay mà làm, y cũng phải có sự không đành trong nháy mắt, buồn bã trong nháy mắt, nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được phải nói ra câu này.



“Ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta nào muốn giết Phong Kính Tiết, ta nào nguyện giết Phong Kính Tiết…” Thụy vương sợ kinh nhiễu người bên ngoài, không dám hét lớn, nhưng giờ khắc này, vẻ mặt y cơ hồ là dữ tợn, “Thế nhưng, đã nói ngần ấy chuyện cũ, ngươi nên biết, nếu giết Lư Đông Ly mà lưu lại Phong Kính Tiết, với tình nghĩa của hai người họ, tương lai tất thành đại họa ta vĩnh viễn không thể thoát khỏi.”



Lục Trạch Vi trước nay chưa từng thấy Thụy vương trừng mình bằng ánh mắt hung ác như thế, lúc này chấn động, thuận theo cúi đầu, rốt cuộc không dám nói thêm một chữ.



Họ là hảo hữu, là tri giao. Song cuối cùng cũng bất quá là quân thần.



Ngần ấy năm qua, đi theo y, trợ giúp y, thay y mưu tính, vì y bôn ba.



Mà y, chưa từng dùng quy củ yêu cầu mình, chưa từng lấy lễ quân thần ước thúc mình, vương phủ mặc ra vào, thuộc hạ mặc sai, lúc có tâm sự, chịu dốc hết với mình, lúc làm sai chuyện, sẵn lòng nghe mình sửa chữa, nhưng nói đến cùng, chung quy vẫn là quân thần.



Chung quy vẫn phải có một ngày thế này, người kia đỏ mắt, đanh mặt, dùng ngữ khí hung ác thậm chí là thù hận như thế mà nói chuyện.



Trong lòng Lục Trạch Vi thoáng mất mát, nhưng không hề ngoài ý mà thở dài một tiếng, nhiều năm như vậy, cũng nên để chúng ta cảnh tỉnh một chút, càng ghi nhớ, cái gì là quân và thần, chủ và tòng, thượng và hạ.



Chỉ là, tại sao trong lòng lại hơi thất vọng, tại sao giờ khắc này lại đột nhiên nhớ tới hai tướng soái chủ thuộc mà y không có duyên tương giao, giờ đây lại cảm thấy cực quen thuộc kia.



Họ ở bên nhau, cũng sẽ tranh cãi, cũng sẽ vui đùa, cũng sẽ có bất đồng, cũng sẽ có khuyên can sao? Vô luận thế nào, đều sẽ không có nháy mắt đổi sắc, nháy mắt lạnh băng, nháy mắt cao cao tại thượng, nháy mắt hờ hững vô tình này đâu nhỉ?




Chỉ là, Cửu vương có lẽ vạn phần cao hứng, với Thụy vương thì thật sự không biết là vui mừng sâu hơn hay là buồn bã nhiều hơn.



Sau khi sứ giả rời kinh, y vẫn tâm thần ngẩn ngơ bất định, dưới sự quan tâm của Lục Trạch Vi, mới không cầm được lòng đem chút cảm xúc che giấu trong lòng, chút tình báo quá khứ đã lặng lẽ thăm dò, nhất nhất nói ra.



Cũng mới có sự phẫn nộ không hiểu, mất khống chế không hiểu giờ khắc này. Mà Lục Trạch Vi chỉ trầm tĩnh thuận theo cúi đầu lui bước, không nói tiếng nào nữa.



Mưu sĩ nhiều năm qua cùng hoàng tử xưng nhau bằng hữu này khoảnh khắc này, trong lòng hơi thoải mái, hơi thư thái, hơi mất mát, cũng hơi thở than.



Cũng tốt, quan hệ quân thần thế này mới là bình thường, quân thần thân mật hơn, vẫn có giới hạn không thể vượt qua.



Lần này giật mình phát giác, hẳn sẽ khiến y vĩnh viễn nhớ rõ không được vi phạm.



Chỉ là, tại sao Vương gia phải loạn lòng đến bước này, phẫn nộ đến bước này?



Rốt cuộc vẫn có thẹn nhỉ, rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn mất hết lương tâm nhỉ, rốt cuộc tự tay hủy diệt người trung thành chính trực như vậy, trong lòng luôn không thể quá yên vui nhỉ, hay là… hay là…



Y âm thầm thở dài một tiếng, không muốn nghĩ nữa.



Mưu sĩ nên thăm dò tâm tư chủ quân, nhưng có lúc, lại không được phép suy đoán quân tâm quá mức.



Trong thư phòng bỗng nhiên tĩnh lặng, bầu không khí ấm áp quân thần bên nhau, moi tim đối đãi, tư ngữ bí sự ban đầu đã cứng lại.



Lục Trạch Vi sau một lúc lâu trầm mặc, mới ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy vở kịch vừa diễn ngoài cửa sổ kia đã đến đoạn kết.



Quân thần cuối cùng đã đạt thành nhất trí, người làm quân rốt cuộc đã biết ai là trung lương ai là gian thần, mà các trung thần cuối cùng phải dùng hết toàn lực, trừ gian hộ chủ.



Hay cho một cuộc đại đoàn viên quân thần hiểu nhau.



Trên sân khấu, hết thảy đều đơn giản như thế, trung chính là trung, gian chính là gian, người làm quân, cho dù có hiểu lầm, có lệch lạc, cuối cùng luôn sẽ phân rõ trung gian, phân biệt thị phi.



Trên sân khấu, trong cố sự, kẻ gian bất kể từng uy phong chừng nào, cuối cùng nhất định sẽ bị chém đầu, trung thần bất kể từng chịu ủy khuất như thế nào, cuối cùng nhất định sẽ nghênh đón tương lai sáng rực.



Thế nhân luôn thích nói nhân sinh như kịch, kỳ thật, trên đời này đáng tiếc nhất chính là, nhân sinh tiếc rằng chẳng bằng kịch.



Thụy vương thấy Lục Trạch Vi vẻ mặt thoáng buồn bã, ánh mắt vẫn cố định nhìn bên ngoài cửa sổ, không khỏi đưa mắt nhìn ra bên ngoài.



Vở kịch ngoài cửa sổ đã diễn xong, ba đào kép cùng nhau khom người hành lễ với tất cả quan to quý nhân dưới đài, mà dưới đài, tiếng khen ngợi dường như vẫn chưa hề dừng lại.



Đây thật là một vở kịch hay, đào kép giỏi nhất, danh đoạn hay nhất, giọng hát xúc động nhất.



“Đây đều là những trung thần lương tướng tiền triều.”



“Trung lương nào lại có hạ trường.”