[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 81 : Kỳ thống
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Phong Kính Tiết bỗng nhiên tức giận mắng, Lư Đông Ly dừng tay bất động, khiến việc chém đầu vốn phải lập tức bắt đầu vẫn tạm dừng lại.
Hạ Trác nhịn không được lại giục Lư Đông Ly hai tiếng, mà sắc mặt Hà Minh đã cực khó coi.
Nhưng lúc này Lư Đông Ly chỉ vừa vặn mở mắt, cùng Phong Kính Tiết đối mắt, những việc ngoài thân, lại hoàn hoàn toàn toàn nhắm mắt bịt tai.
Trong sự yên lặng cực kỳ lạ này, một tiếng kêu gào điên cuồng đã phá tan tĩnh lặng.
“Oan uổng, oan uổng quá.”
Quân đội mấy ngàn người, bên ngoài vẫn không ngừng có sĩ binh nghe tin chạy đến gia nhập, lúc này căn bản không thể biết chính xác là người nào kêu.
Song, theo một tiếng kêu này, trong mấy ngàn người bắt đầu xuất hiện rối loạn.
Mọi người hết tiếng này đến tiếng khác hòa theo.
“Oan uổng, Phong tướng quân là oan uổng.”
“Đại Triệu quốc có cả đống tướng quân tham ô quân lương, nhưng Phong tướng quân chưa từng ăn nửa đồng tiền máu xương của binh lính.”
“Oan uổng, đây là đại oan án.”
Lúc đầu là một hai người kêu, nháy mắt biến thành hơn mười người, lại phút chốc phát triển thành mấy trăm người, sau đó nữa, rốt cuộc mấy nghìn người đều đang hô to.
Là ai xông lên trước tiên, đã không ai có thể nói rõ.
Chỉ vài vị tướng quân liều mạng đàn áp khuyên ngăn, vẫn khó mà cản được. Có lẽ, đây là bởi vì bản thân người khuyên can thanh âm cũng nghẹn ngào, bản thân người ngăn cản trong mắt cũng hàm nhiệt lệ, cho nên cố gắng của họ căn bản không có tác dụng quá lớn.
Mông Thiên Thành sắc mặt hơi biến, theo tay y nhẹ nhàng vung lên, đám sĩ binh sớm chuẩn bị sẵn sàng ở bốn phía giáo trường cầm trường thương qua ngăn cản.
Mỗi một cây thương đều hết sức cẩn thận dùng vải bịt đầu, bảo đảm sẽ không thất thủ đả thương người, trường thương được đám sĩ binh tạm thời dùng làm song sắt. Tất cả binh lính dùng cái xác máu thịt của mình để ngăn trở quân sĩ Định Viễn quan cũng hiệu lực vì Triệu quốc, đánh không đánh trả, mắng không mắng trả, chỉ tận lực cắn răng, liều mạng ngăn cản, chống đỡ.
Những người này liều mạng ngăn cản, bị đánh bị mắng cũng không đánh trả, trong xô đẩy, có người bể đầu chảy máu, có người mình mẩy bụi đất, có tiếng người kêu rên, có người đau đến tái nhợt mặt. Song, họ chỉ cầu khẩn, than thở khóc lóc mà cầu xin.
“Các vị, đừng như vậy, Phong tướng quân đã tình nguyện xả thân, các ngươi tội gì hại thanh danh trung nghĩa của y.”
“Các huynh đệ, xin hãy tội nghiệp chúng tôi, chúng tôi cũng là phụng chỉ làm việc, việc này làm không xong, mọi người đồng loạt phải chém đầu. Chuyện Phong tướng quân đã không thể nói gì làm gì nữa, mọi người tội gì cùng vứt bỏ tính mạng.”
“Các ngươi làm thế này, chẳng phải khiến Phong tướng quân khó xử, y phải thay các ngươi lo lắng bao nhiêu.”
“Người Đại Triệu đừng đánh người Đại Triệu.”
“Các vị huynh đệ, chúng ta đều là người Triệu, chúng ta không sợ chết, tại sao không trên chiến trường cùng nhau chém giết kẻ địch, hà tất người mình làm hại người mình? Các ngươi làm như vậy, Phong tướng quân nhìn thấy phải thương tâm biết mấy?”
Thậm chí có một số người, cư nhiên gọi thân thích, nhận quan hệ, kêu đồng hương.
“Lão ca, huynh đừng xúc động. Quân pháp vô tình, nhiễu loạn hành hình, ồn ào pháp trường, đây đều là tội lớn. Chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng hương, cần gì…”
“Tiểu tử thối, ta tính ra cũng là đại bá đồng tông của ngươi, chỉ cần cố thêm nửa năm nữa là tới tuổi quân hộ có thể từ chức về nhà. Ngươi muốn cho ta cả đời vào sinh ra tử, kết quả bỏ mạng ở đây sao?”
“Tam ca, tam ca, là đệ đây, Nhị Cẩu Tử đây, mau bảo các huynh đệ đừng đánh nữa, đệ bị thương rồi, không chịu được nữa.”
Những người Mông Thiên Thành sắp xếp đến giáo trường duy trì trật tự, đều là đến từ quân hộ. Quân hộ là những người tự nhiên vừa sinh đã được nhập quân tịch, chỉ cần trưởng thành, khi quốc gia cần, bất kể ngươi có bằng lòng hay không đều nhất định phải đi lính, qua nhiều thế hệ, tông tộc truyền lại. Lúc trước Phong Kính Tiết chính bởi vì tên đã bị thêm vào quân tịch, muốn từ quan về nhà làm ruộng cũng không được, Lư Đông Ly thậm chí sinh ra ý nghĩ dùng từ quan làm cái giá để thỉnh cầu Nguyên soái lúc đó trừ quân tịch cho Phong Kính Tiết.
Quân hộ tòng quân, chân trời góc biển. Trong những người này, có rất nhiều người cùng quê cùng thôn, thậm chí là phụ tử huynh đệ với sĩ binh Định Viễn quan.
Họ cầu xin, khóc lóc kể lể mà cầu xin những đồng hương thân nhân đã phẫn nộ đến mức mất đi lý trí ấy.
Trong nhất thời, gọi cha kiếm con, xin huynh kêu đệ không dứt, mà thanh âm dùng các loại tiếng địa phương kêu đồng hương càng vang không ngừng, tình hình hỗn loạn vô cùng.
Mọi người đều là những binh sĩ cấp thấp nhất, rốt cuộc vẫn có chút tương liên lẫn nhau, cấp trên có sai lầm gì, mọi người cũng bất quá là phụng mệnh làm việc, thật sự chẳng có tội gì, đừng nói còn có rất nhiều là người quen người thân, cho dù không quen, nhìn thấy những người cũng là binh lính Đại Triệu như mình, người đầy bụi đất, mặt mày bầm tím, còn khổ sở nhẫn chịu không đánh lại, chỉ cầu xin, dù là những sĩ binh Định Viễn quan đã bi phẫn tột cùng này, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm xông đến ẩu đả nữa.
Vì thế, hết thảy đã trầm tĩnh, vì thế tất cả lý trí đều trở về.
Phong Kính Tiết rất nỗ lực kéo động khóe miệng, y thật sự rất muốn vào khoảnh khắc này, nở một nụ cười với Lư Đông Ly.
Y không kêu thảm nữa, trong cổ họng y phát ra tiếng lách cách, y liều mạng tụ lại tư duy hỗn loạn, muốn tìm về khả năng ngôn ngữ.
Y muốn nói với người kia, rất nhiều rất nhiều lời.
“Đông Ly, thật sự xin lỗi ngươi, ta đã làm ngươi sợ.”
“Ngươi đừng giận, coi, ta không cố ý đâu, đây chỉ là một chuyện ngoài ý.”
“Đây thật sự chỉ là một chuyện ngoài ý, ngươi phải tin ta, ta làm sao chịu để mình chết thảm hại như vậy khó coi như vậy.”
“Cho nên, đây không phải lỗi của ngươi, thật sự, thật sự, không phải lỗi của ngươi.”
“Đồ ngốc này, đừng có chuyện gì cũng ôm lên người.”
Y có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, y thật sự rất muốn rất muốn giao lại, y thật sự vô cùng vô cùng không yên tâm.
Xin lỗi, Đông Ly, ta thật sự không nghĩ đến, hết thảy sẽ biến thành thế này.
Xin lỗi, Đông Ly, ta cho là ta đủ kiên cường, ta cho là ta kim cương bất hoại, ta sai rồi, xin lỗi, Đông Ly…
Song, y không nói được, y mở miệng, lặp đi lặp lại, chỉ có thể nói:
“Đông Ly, Đông Ly…”
Y gọi từng câu, hơi vụng về, hơi không lưu loát, hơi khó khăn, phảng phất gọi như vậy, liền chẳng phải đau, sẽ chẳng điên cuồng.
“Đông Ly, Đông Ly…”
Y gọi, vì thế, ngón tay lực có thể xuyên đá kia, liền mềm mại nằm trong bàn tay Lư Đông Ly, cho dù y vẫn đau đến run rẩy toàn thân, nhưng vẫn không làm gì nữa.
“Đông Ly, Đông Ly…”
Y cứ một mực gọi, dù rằng ý thức đã dần tán loạn, đã không còn biết, mình đang gọi gì, lại vì cớ gì mà phải gọi.
“Đông Ly, Đông Ly…”
Đôi tay rất có lực kia, ôm y vào lòng, ***g ngực kia ấm áp lắm, lúc được ôm, dường như chẳng còn đau như vậy.
Thanh âm kia ở bên tai nói gì đó, thế nhưng, đã chẳng nghe rõ.
Sau đó là gì…
Là tim, chợt đau, chợt lạnh, sau đó, hết thảy kết thúc.
Lư Đông Ly nắm tay Phong Kính Tiết, gập gối quỳ trước mặt y, cầm tay y, ra sức gọi tên y, sau đó dùng hết toàn lực ôm chặt y.
Lư Đông Ly ôm lấy bằng hữu tốt nhất, ôm lấy bằng hữu chịu hết khổ nạn của y, ôm lấy cái người cùng y máu thịt tương liên này. Khoảnh khắc này, ở bên tai Phong Kính Tiết mà nói gì đó, ngay cả bản thân Lư Đông Ly cũng không biết, khi đó thần trí của bản thân y cũng đã mê loạn.
Y chỉ rút ra thanh đoản kiếm Phong Kính Tiết tặng y đó, giơ lên, đâm xuống, vô cùng nhanh chóng mà đâm vào, rút ra, lại đâm vào, lại rút ra, lại đâm vào…
Y đã bị một đao không thể lập tức chém chết người kia dọa hỏng, phảng phất chỉ sợ đâm không chết Phong Kính Tiết, y đâm liên tiếp chín kiếm, từng kiếm dùng hết toàn lực, từng kiếm từ sau lưng, xuyên thẳng đến trước ngực.
Y không biết, khi kiếm đầu tiên xuyên qua tim, Phong Kính Tiết đã chết rồi.
Đầu y còn dựa trên vai Lư Đông Ly, sức nặng của y còn đè trên người Lư Đông Ly, thân thể y còn trong lòng Lư Đông Ly, y đã chết rồi.