[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 85 : Tỉnh lại
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Giấc ngủ say dài lâu không hề cho người ta cảm giác thoải mái, trong mộng cảnh dường như cũng có đau đớn vô bờ bến. Hết thảy trong biển ý thức đều phân loạn, chỗ sâu nhất trong bóng tối kia, ánh sáng cực xa cực nhạt nọ luôn khó lòng truy tìm, vì thế bóng dáng càng lúc càng xa ấy, cũng chẳng cách nào túm lấy, chẳng thể nhớ lắm.
Khoảnh khắc mở mắt ra, suy nghĩ thoáng ngẩn ngơ đạm đạm, nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh, trong mộng có bi hoan ly hợp, tham sân ái hận gì đó, khoảnh khắc này, đều nên đi xa tít, tại sao loại hờ hững thẫn thờ đó và một tia vướng bận chém không đứt lại như còn trong lòng.
Phong Kính Tiết sau khi tỉnh lại, ngơ ngẩn nằm đó một lúc, đưa tay sờ cái cổ cho đến bây giờ vẫn giật mình hoài nghi còn đang đau đớn, rất lâu sau mới bỗng thở dài một tiếng, một tay mở chiếc ***g trong suốt, đứng dậy trong buồng năng lượng.
Bốn phía rộ lên tiếng vỗ tay, mấy người bạn tụ tập bên cạnh, đều vẻ mặt tươi cười: “Hoan nghênh hoan nghênh, vị học trò thứ tư thông qua luận văn của lớp ta đã quang vinh sinh ra.”
Phong Kính Tiết cũng chỉ đành đúng cảnh nở nụ cười, truy cầu và nỗ lực bao lâu nay, hiện tại trong lòng chẳng qua là nhàn nhạt mà thôi: “Tôi mới tỉnh lại, còn chưa kịp nộp luận văn cho giáo sư đâu.”
Ngô Vũ mỉm cười nói: “Ai chẳng biết luận văn của cậu lần trước khi trở về đã viết xong, chỉ chờ số liệu khảo hạch của một đời cuối cùng này là xong, giáo sư sớm đã đánh tiếng, chỉ cần cậu không xảy ra sai lầm lớn, chẳng những hợp lệ không thành vấn đề, điểm tuyệt đối không thấp được.”
Phong Kính Tiết chỉ cười cười, cũng chẳng nói gì, ánh mắt lướt qua mọi người, bất giác lại cười: “Khinh Trần, cậu cũng về rồi?”
“Tên này là chân trước chân sau với cậu, cậu vừa về thì hôm sau cậu ta cũng về luôn.” Triệu Thần cười nói, “Cái chết đó thật là tuyệt, không kém cậu bao nhiêu đâu.”
Nghe lời này, Phong Kính Tiết nhịn không được lại định sờ cổ, nhớ tới loại đau đớn đó, hiện tại vẫn thấy hơi sợ: “Khinh Trần, cậu về sớm như vậy, chẳng lẽ đời này cậu lại…”
Trương Mẫn Hân càn rỡ cười to: “Cứ bằng tính khí này của cậu ta, nếu tìm được tình yêu hoàn mỹ mới là lạ. Tôi thấy ấy, cho dù A Hán đậu rồi, cậu ta cũng đừng mong qua cửa.”
Trả lời của Phương Khinh Trần với sự châm chọc khiêu khích của đám bạn học, chỉ là nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Ưu sinh, ngươi cũng sắp nhảy khỏi bể khổ rồi, không cần hao tâm tổn trí thay loại học sinh kém cỏi ta đây.”
Mà chỉ cần Thụy vương tuổi trẻ cường đại âm lãnh ra tay, Cửu vương già nua tất không thể may mắn thoát khỏi.
Phong Kính Tiết thậm chí có thể tin tưởng, trong vòng ba năm, hết thảy mình kỳ vọng đều sẽ được hoàn thành.
Bởi vì tuyên truyền của Thụy vương, Lư Đông Ly sẽ được thanh vọng cực cao trong dân, thanh vọng này với người nhà Lư Đông Ly, sẽ là trợ giúp và bảo hộ tốt nhất, mà Thụy vương sau đó để biểu thị sự yêu quý bồi thường của mình với trung lương, cũng nhất định sẽ hậu đãi mẫu tử Tô Uyển Trinh. Chắc hẳn cuộc sống tương lai của họ, trái lại không cần ưu phiền.
Về phần bản thân Lư Đông Ly, nhìn mình bị giết, bi thống muốn chết tất nhiên là không tránh được. Nhưng y vốn là người lòng chứa thiên hạ, thiết nghĩ sẽ không đến mức suốt ngày chìm trong bi thống, huống chi vẫn còn khoảng thời gian ba bốn năm để y phai nhạt, hơn nữa nếu có thể nhìn thấy kết cục của Cửu vương một đảng, nghĩ đến thù oán đã báo, tâm tình chung quy sẽ dần khá lên.
Bên cạnh có kiều thê ái tử an ủi, lại còn có đại chí mưu phúc cho thiên hạ bách tính, đâu còn quá nhiều thời gian để thương cảm bi thống.
Phong Kính Tiết cảm thấy mình có thể yên tâm, y đã an bài hết thảy đến tốt nhất, làm sao cứu hộ Lư Đông Ly, làm sao khuyên giải Lư Đông Ly nhẫn nhục chờ thời, làm sao an bài cho họ một nhà đoàn tụ, làm sao sau khi sửa án, giúp y khôi phục thân phận địa vị.
Hết thảy hết thảy, y đều tự thấy cân nhắc chu toàn, quyết không sai lầm, cho nên chợt nghe ba năm nháy mắt đã qua, câu đầu tiên hỏi chính là Lư Đông Ly.
Lúc này nghe Trương Mẫn Hân nói nhàn nhạt, trong lòng thầm nói: “Quả thế.” Chắc hẳn hết thảy đều đã phát triển theo dự tính của y, liền thấy chút bận tâm cuối cùng trong lòng đã qua, rốt cuộc có thể một thân nhẹ nhõm đi đối mặt với tương lai vô cùng quang minh sau khi luận đề thông qua.
Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không tiếc nuối, tỷ như cái thù Thụy vương hại.
Kỳ thật với Thụy vương, y cũng có lưu lại chuẩn bị, chỉ là…
Vừa nghĩ đến đây, Phong Kính Tiết chợt khẽ lắc đầu, cười khổ một tiếng.