[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 87 : Tàn tật

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Gọi là gánh hát dựng đài lộ thiên, kỳ thật phần lớn là mấy gánh hát rong, thông thường cũng chính là trong thôn quê, hoặc là trên miếu hội phố chợ, diễn cho mấy nông phu thôn phụ người lao động nghèo khổ xem thôi.



Cho nên sân diễn của gánh hát rong thường rất dơ dáy lộn xộn. Mấy cái ghế, mấy cái bàn lộn xộn, người đứng người ngồi người chồm hổm đều có. Đứng cao thì đạp lên vai người có, trèo lên cây có, ngồi thấp thì trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất. Tóm lại, cứ làm sao cho thoải mái thuận tiện là được, chẳng ai thèm quan tâm dáng vẻ hoặc phong độ.



Vỏ hạt dưa hạt lạc la liệt dưới đất, có người hiếm khi ra coi chuyện vui, cư nhiên còn hâm hai bầu rượu qua. Bên này có người ăn nhậu ầm ầm, bên kia có người vung quyền đùa giỡn ì xèo. Mùi mồ hôi khiến người ta ngộp phát ngất, huyên náo hỗn loạn không sao chịu nổi.



Cũng có người cùng hơn khổ hơn kia, xen giữa đoàn người, nhặt thức ăn vứt đi cho đỡ đói, cũng có hạng người diệu thủ trống trơn kia, càng là ở đâu chen chúc thì chạy đến đó, người càng nhiều, càng là thời gian tốt để làm việc.



Chen chúc hỗn loạn như thế, khó tránh khỏi có xô đẩy rồi ngã bị thương, mà ồn ào tranh chấp cũng không thể thiếu.



“Tên nào đây, trút nước đái ngựa cho lắm rồi bò ra đây cản chân cản tay, mém chút hại lão tử vấp ngã.”



“Thối chết được, bao nhiêu ngày không tắm rồi.”



Theo tiếng huyên náo như vậy, dần dần có không ít người chú ý đến phong ba nho nhỏ trong cái góc này.



Hai ba tên chẳng biết là lưu manh hay ác bá, dù sao thoạt nhìn không giống người lương thiện, đang giẫm đạp một người nằm bò dưới đất.



“Cho mày cản đường ông.”



“Đã thối như vậy mà còn dám chui vào chỗ đông người, mẹ kiếp thật không biết sống chết.”



Mỗi một cái chân đá xuống, lại vang lên thanh âm như trúng da thuộc. Thân thể kia không hề có bất cứ động tác gì phản kháng hay tránh né, nếu không phải sau khi bị đau, cũng có run rẩy co quắp tự nhiên, gần như khiến người hoài nghi đây là thi thể sẽ không có bất cứ phản ứng gì nữa.



Người bị đá vẫn im lặng, không xin tha, cũng chẳng kêu đau, thậm chí chưa từng rên rỉ một chút.
“Ngài thân thể không tốt, không thể lập tức tiếp chỉ, Mông tướng quân đang ở bên ngoài tiếp đãi khâm sai, bảo chúng tôi đỡ ngài đi tiếp chỉ. Đây vừa vặn là cơ hội đổi thế thân.”



Sinh sinh tử tử sớm đã coi thường, triều đình muốn trị tội, việc này lại có gì không đúng? Y đã bán đứng người tốt nhất trên đời này, y đã hy sinh người bỏ ra nhiều nhất cho quốc gia này, y đã phản bội bằng hữu tốt nhất của mình, y dùng đại nghĩa đường hoàng để che giấu tội ác, hiện tại cuối cùng có người muốn đến vạch trần sự ghê tởm ti tiện và vô tình vô nghĩa của y sao?



Y thoáng nghĩ mê loạn, cho đến khi Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đưa tay qua kéo, y mới bắt đầu ra sức giãy giụa.



Y muốn nói: “Không, ta không tránh, ta không nấp, ta không cần người khác chết thay ta, hết thảy đều là ta phải đối mặt.”



Song y chẳng nói được một chữ.



Y không nhìn rõ bóng người rối rắm kia, y không nhìn thấy biểu tình cấp bách kia, y không thể nói ra tâm tình lúc này, y không thể nói rõ nguyện vọng duy nhất.



Bên tai chỉ không ngừng vang lên khuyên nhủ cấp bách của hai người.



“Đại soái, ngài yên tâm, thế thân kia là sa đạo tội đáng muôn chết, chúng ta sẽ không hại người vô tội đâu.”



“Đại soái, ngài cứ nghe chúng tôi khuyên một câu đi, đây cũng là ý của Phong tướng quân mà.”



Song, tai y nghe thấy, tâm lại căn bản chưa từng lý giải những lời này. Y chỉ giãy giụa theo bản năng, thân thể yếu ớt, nỗi lòng hỗn loạn, thần trí đã hơi mê loạn, hết thảy những điều này đều khiến y không thể vùng khỏi hai thân vệ dũng mãnh quyết tâm.



Hết thảy giãy giụa phản kháng của y, từ đó kết thúc với một trọng kích sau đầu của Tiểu Đao kia.



Mà trong thời gian y hôn mê lâu dài, kẻ được thế nhân gọi là Lư Đông Ly kia, cũng đã vĩnh viễn chết đi trong mắt trong lòng người thiên hạ.