[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 89 : Thê nhi
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Miếu Lư công là miếu thờ mới xây, còn mời cao tăng đắc đạo đến chủ trì quản lý, do hai vị trưởng giả đức cao vọng trọng bách tính cùng đề cử chủ trì, lại chọn vài nam tử độc thân, hoặc lão nhân độc thân làm người coi miếu, để quét tước thu dọn.
Lúc này hai người coi miếu lôi Lư Đông Ly vào, những người khác nghe mùi hôi mà tránh không ngừng, luôn miệng nói: “Mau mau tắm rửa sạch sẽ rồi tùy tiện thu xếp một chỗ.”
Hai người này cũng không chịu giúp người ta tắm rửa bình thường, trực tiếp đẩy đến cạnh cái giếng trong miếu, múc nước dưới giếng giội trực tiếp lên mình người ta.
May mà hiện tại thời tiết xem như ấm áp, giội như vậy cũng sẽ không ra đại sự gì.
Giội liền mấy thùng nước, trên người Lư Đông Ly thật sự đã sạch rất nhiều, mùi cũng tản đi gần hết, người cũng bị nước lạnh kích thích thoáng thanh tỉnh lại.
Y vẫn hơi mê mang ngẩn ngơ, đã bị người một trái một phải dựng dậy đưa vào một gian phòng. Mới đóng cửa, hai người này liền đưa tay xé quần áo. Quần áo của y vừa bẩn vừa cũ vừa rách lại còn hôi thối ướt sũng, đương nhiên không thể mặc trên người, thậm chí ngay cả giá trị để giữ lại cũng chẳng có, bị người ta kéo hai ba cái đã rách toác.
Quần áo vừa xé, liền lộ ra thân thể ba năm qua bởi vì đói trường kỳ mà gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, mà trên thân thể gầy cực kỳ này, rải rác những vết thương lớn nhỏ.
Có đao thương kiếm thương năm đó sa trường tranh chiến, có vết thương do nanh vuốt dã thú tạo thành, có cựu thương bị người đá đánh đuổi mắng, có vết thương va quệt trong lúc vô ý hành tẩu trên núi, nhưng càng nhiều hơn lại là những vết thương do bản thân y không chịu nổi đau khổ trong lòng, mà lưu lại trên người mình.
Hai người coi miếu nhìn y một thân thương tích, trên mặt không khỏi thêm chút ý trắc ẩn, động tác cũng không còn thô bạo như vậy nữa. Một người trong đó lấy đến một bộ quần áo vải thô, thấp giọng hỏi y: “Ngươi còn có thể tự mình mặc không?”
Lư Đông Ly trầm mặc tiếp nhận, mặc dù mắt không nhìn rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy đại khái bộ dáng, dùng tay lần dò trái phải cao thấp bộ quần áo, tự mình gian nan mặc vào.
Nhìn ra mắt y không tốt lắm, hai người coi miếu trẻ tuổi này càng thêm đồng tình. Một người lại hỏi: “Có phải đói rồi không, ta lấy cho ngươi chút…”
Chưa dứt lời bên ngoài đã truyền đến một tiếng kêu to: “Mọi người ra cả đây, xảy ra đại sự, xảy ra đại sự rồi.” Thanh âm kia bởi vì quá kích động, đã run rẩy chẳng ra sao.
Hai người không dám chậm trễ, lập tức bỏ Lư Đông Ly xuống, rảo bước ra ngoài.
“Phu nhân, Lư soái vẫn còn sống, ngài thật sự còn sống, người chết là thế thân. Tôi đã tự thân đưa Lư soái ra ngoài, Lư soái đã đáp ứng nhất định phải tiếp tục sống thật tốt, tôi không biết Lư soái tại sao chưa tới gặp người, nhưng mà, người phải tin tôi, ngài ấy thật sự vẫn còn sống.”
Nàng tin, tuyệt đối tin tưởng. Bởi vì, nàng tin bằng hữu chỉ có duyên gặp mặt một lần, lại hứa với nàng kia.
Hơn nữa, thân binh tên Tiểu Đao kia tuy không hiểu, nàng lại có thể hiểu được, hiểu được Lư Đông Ly vì sao không đến gặp.
Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết, kiếp này may gì, được hữu như thế.
Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết, thương quân bỏ quân phụ quân, Lư Đông Ly có thể vì một câu của ngươi, nhẫn nhục sống tạm trên đời, lại có mặt mũi nào đi cả nhà đoàn viên, tự được yên vui. Hơn nữa chàng thân mang trọng tội, nhẫn tử chạy trốn, càng không muốn liên lụy thuộc hạ ngày xưa của bằng hữu.
Mà nàng, chỉ có thể im lặng chờ đợi, chờ đợi trượng phu của nàng có thể giải hết khúc mắc, có một ngày trở về.
Ngày ngày đêm đêm chờ đợi, thời thời khắc khắc chờ đợi, cứ như thế đau khổ giày vò sống qua mỗi ngày dài như một năm, hy vọng duy nhất, bất quá là tương lai còn có lúc phu thê đoàn viên.
Khi thời cơ đến, dựa theo an bài của Phong Kính Tiết mà đi kêu oan, sửa án cho trượng phu, nhưng không ngờ nháy mắt Lư Tô hai nhà cùng được vinh sủng, mà trong dân trong quân, danh dự uy vọng của vong phu lại như mặt trời ban trưa. Thiên tử hạ từng đạo ý chỉ ân trọng thù ngộ, nhưng nàng biết, hy vọng gặp lại trượng phu càng lúc càng xa xôi vô vọng.
Nàng tuy không thiện quyền mưu quan trường, đế vương tâm thuật, nói cho cùng là một nữ tử thông tuệ đọc nhiều thi thư sử sách, cũng biết Lư Đông Ly danh vọng như vậy, phong thưởng lễ tang long trọng nhận được, tuyệt không phải bề tôi nên được. Hết thảy thuộc về một người chết, là thù vinh, là giai thoại, nhưng vạn nhất người chết sống lại, thì đương triều thánh chủ, cả điện văn võ, thậm chí Tô Lư hai nhà, mọi người đều sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ, tiến thoái lưỡng nan.
Điều duy nhất Lư Đông Ly có thể làm, chỉ có thể là tiếp tục mai danh ẩn tích, yên ắng không tiếng mà sống tiếp.
Mà nàng hiện tại là quả phụ của Lư Đông Ly, hưởng hết thù vinh, nhận hết chú mục, càng không thể tránh được mắt mọi người, tự đi đoàn viên với y.
Lúc này, nàng im lặng dâng hương chắp tay, sau đó thành tâm thành ý quỳ lạy, cung kính dập đầu ba lần, trong lòng yên lặng cầu nguyện: “Phong tướng quân, ngươi nếu có linh, xin phù hộ bằng hữu của ngươi, ở nơi ta không biết, có thể tiếp tục sống tốt. Ta tình nguyện chàng có thê nhi khác, ta tình nguyện chàng thành gia thất khác, chỉ cần chàng có thể tự do sống tiếp. Vì quốc gia này, chàng đã bỏ ra quá nhiều, vì thiên hạ bách tính, chàng đã mất đi quá nhiều, cùng với một lần nữa tìm lại thân phận, nhận hết trói buộc, ta thà rằng chàng không bao giờ phải thay ai dốc sức bị ai bán đứng nữa, tự do tự tại, không cần vướng bận lao tâm vì bất kỳ người nào. Vì chàng, ta sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này trong lòng, cho dù thân như phụ mẫu độc tử, cũng tuyệt không lộ ra. Vì trả tự do cho chàng, ta nguyện thay chàng đi làm con chim trong ***g này, từ đây trở thành đền thờ trinh tiết sống của Tô Lư hai nhà, bảo đảm hết thảy vinh sủng hậu ân. Quốc gia đã định, biên quan đã yên. Tiền đồ của người nhà đều có chỗ nhờ cậy, chàng có thể yên tâm, có thể không cần vướng bận, không cần ưu hoài. Phong tướng quân, ta cầu xin ngươi, cho bằng hữu của ngươi, ở nơi ta không biết, tiếp tục sống thật tốt.”