[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 9 : Mật thất mưu đàm

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Bên trong mật thất, chỉ có năm người.



Trác Lăng Vân, Trác Tử Vân, Hô Diên Phong, Đỗ Tư Viễn, Lăng Phương.



Trác Tử Vân, huynh đệ con cháu của Trác Lăng Vân hiệu lực trong quân không ít, họ cùng hắn chung vinh nhục, trung tâm nhất. Chỉ tiếc, chân chính có tài thức có năng lực, lên được mặt bàn, cũng chỉ có Trác Tử Vân.



Hô Diên Phong, mấy năm nay Trác Lăng Vân bát phương chuyển chiến, trong quân tự có hào kiệt đến đầu, tự có tân nhân quật khởi. Họ tuy là võ nhân, lại chưa từng hiệu lực dưới trướng Phương Khinh Trần, dù cũng có chút kính ý với Phương hầu trong truyền thuyết kia, rốt cuộc không thể nói đến tình cảm gì. Chỉ là những người này thời gian ở bên cạnh hắn còn ngắn, chân chính có thể trở thành thân tín vẫn không nhiều. Trong những tướng lĩnh mới vào, đứng đầu là Hô Diên Phong. Hắn được Trác Lăng Vân coi là phụ tá đắc lực, vũ dũng quả quyết và cương nghị quyết đoán của hắn, xưa nay được toàn quân khen ngợi.



Đỗ Tư Viễn, Sơn Dương vọng tộc danh sĩ. Trong loạn thế, mang theo lực của gia tộc, đến đầu Trác Lăng Vân. Trác Lăng Vân cũng muốn mượn thế lực môn phiệt nơi này, thay hắn ổn định chính cục, cũng lấy lễ đối đãi, trong quân đại sự quyết nghị, thường nghe lời. Trác Lăng Vân tuy rằng biết phải chiêu nạp danh sĩ, kết giao hào môn, nhưng hắn tâm tính võ tướng không thay đổi, đối với những văn thần mưu sĩ này, thủy chung dùng được mà không gần được, tôn được mà không thân được. Cho nên trừ Đỗ Tư Viễn thì hắn không nghĩ ra còn có thể triệu ai nữa.



Lăng Phương… Thủ hạ của Trác Lăng Vân, thời gian theo hắn đã lâu, ngày thường xưng hô huynh đệ, chí hữu trong quân thân thiết nhất, thuộc hạ thân tín, năm đó lại cũng từng cùng hắn hiệu mệnh dưới trướng Phương Khinh Trần. Họ cùng Phương Khinh Trần tình nghĩa sâu nhất, tâm sùng mộ y nặng nhất, mà việc hôm nay vi diệu quá mức. Vì thế trừ Lăng Phương đã biết chuyện, hắn rốt cuộc không triệu ai đến.



“Việc hôm nay không phải là nhỏ, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Sau khi nghị định, ra khỏi cửa này, các ngươi trên không thể cáo thiên địa, dưới không thể cáo thê nhi, có thể làm được không?”



Thái độ trịnh trọng như thế, khiến ba người sau thấp thỏm không thôi, đều gật đầu.



Đợi Lăng Phương thuật tỉ mỉ việc gặp lại Phương Khinh Trần, Trác Lăng Vân lại đem phong thư Phương Khinh Trần tự tay viết kia, chuyền một vòng giữa mọi người, yên tĩnh đến mức khiến người hoảng sợ.



Khôi phục trấn tĩnh trước hết, là Đỗ Tư Viễn.



Vẻ kinh sợ đầy mặt hóa thành ý cười, hắn thong dong đứng dậy thi lễ: “Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, đây là trời giúp tướng quân thành tựu đại nghiệp!”



Trác Lăng Vân miễn cưỡng cười hỏi: “Tư Viễn, mừng từ đâu đến?”



“Phương hầu đã hiện, tướng quân nên lập tức lễ trọng nghênh đón, đem tin đại hỉ này chiêu cáo thiên hạ! Về sau tướng quân phụng Phương hầu làm sư làm phụ, chấp lễ đệ tử, lấy danh Phương hầu, có thể triệu anh hùng thiên hạ tụ lại kháng Tần! Hiện giờ những hào kiệt Sở quốc cát cứ một phương, đa phần là cựu bộ của Phương hầu năm đó, người người tự xưng là thuộc hạ cũ của Phương hầu. Thế thì Phương hầu có mệnh, họ đến, đó là dưới trướng tướng quân, họ không đến, đó là tiểu nhân vô sỉ thất tín bội nghĩa, lừa gạt thiên hạ. Có Phương hầu tọa trấn, tướng quân tất có thể mau chóng thống nhất thế lực chư phương nửa giang sơn này, sau đó mạnh tay toàn lực chiến một trận với người Tần!”




Đợi khi họ lấy lại *** thần, Trác Lăng Vân đã cùng Trác Tử Vân và Lăng Phương đi xa.



Không vung roi, không giục ngựa. Chỉ mặc tính khí con ngựa, chậm rãi mà đi. Giương mắt nhìn không trung phương xa vào buổi hoàng hôn dần dần vắng lặng, Trác Lăng Vân cười thoải mái.



Trường mật thất trù tính này, thật là vô dụng vô vị.



Hai người kia có thể nói gì, sẽ nói gì, hắn kỳ thật đã sớm tính trước trong lòng.



Thế thì, triệu tập họ đến nữa, chính tai nghe một lần, rốt cuộc cũng có chút buồn cười.



Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, vì mục đích không câu nệ thủ đoạn, đại trượng phu không thể có lòng dạ đàn bà…



Dường như, rất nhiều anh hùng hào kiệt khi thành đại nghiệp, đều từng đối mặt với lựa chọn giày vò tương tự. Sau đó bên cạnh họ sẽ xuất hiện người khuyên giải thuyết phục như vậy, sau đó các đại anh hùng liền nén đau vì mục tiêu cao xa, đi làm những chuyện “không câu nệ” đó… Ha ha. Sau khi công thành danh toại, những tiểu tiết đó, sẽ còn ai đi truy cứu? Mọi người tối đa là chỉ trích những người lúc trước góp lời khuyên giải đó thôi.



Hôm nay hắn mới triệt để minh bạch, hóa ra người có thể thành “đại anh hùng”, kỳ thật căn bản không cần khuyên giải. Họ cần, chẳng qua là mấy người khuyên giải.



Đùn đẩy chút trách nhiệm, được chút an ủi tha tội, luôn khá thoải mái. Có một cái cớ để lúc ấy có thể lừa mình, tương lai có thể lừa người, luôn khá thuận tiện.



Giết chóc, phản bội, hủy diệt, âm mưu, những thứ tồi tệ hơn, dùng lá cờ “thiên hạ thương sinh” này, cũng liền trang nghiêm như thần thánh.



Chiến mã bên dưới hí một tiếng ngừng lại. Trác Lăng Vân lúc này mới phát hiện, không biết là lúc nào, hắn nắm chặt cương ngựa, đã nắm đau cả tay. Hắn trừng mắt, ngóng nhìn một đường tịch dương vàng rực cuối cùng phía chân trời.



Khẽ cười lạnh: “Lăng Phương, nếu ta cuối cùng quyết định vong ân phụ nghĩa, ngươi liệu có oán hận ta?!”