[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 112 : Kêu gọi ai nghe
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Kính Tiết vốn có ý trêu Địch Tam, đỡ cho tên này tự cho là thông minh. Nhưng nhìn y giận dữ vùng dậy, ngẫm lại y mấy bữa nay chịu khổ, không khỏi lại mềm lòng.
Người này dù sao đã bỏ ra rất nhiều vì A Hán, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Người ta có tâm ý muốn cứu A Hán, mình không giúp được gì thì thôi, coi thường người ta như vậy làm gì.
Y thoáng sinh hổ thẹn, tâm niệm vừa động lại nghĩ tới một chuyện, cuối cùng trong lòng im lặng thở dài, cũng không chờ Địch Tam nói, đã đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ y: “Thôi thôi, kỳ thật không cần nói, ta cũng biết, chúng ta cho dù không phải hữu, cũng sẽ không phải địch, làm gì đối chọi gay gắt như thế. Ngươi muốn gặp y, ta cho ngươi gặp là được.”
Y đại chuyển biến một trăm tám mươi độ lại đại chuyển biến một trăm tám mươi độ lần nữa, khiến Địch Tam không biết làm sao, chỉ cảm thấy vẻ tươi cười của Phong Kính Tiết vô cùng gian trá.
“Được rồi, đừng đoán mò. Gặp chính là người ngươi phỏng đoán. Chỉ là, hiện tại y vừa mới gặp mặt Lư phu nhân, chúng ta đừng đi làm phiền, cho họ ở riêng một thời gian đi. Thừa cơ hội này, để ta xem thương cẩn thận cho ngươi.” Một ngân châm lặng yên từ tay áo lướt xuống ngón tay, Phong Kính Tiết lại cười mỉm nói: “Y thuật của ta rất không tồi đó, gặp được ta, xem như là vận khí của ngươi.”
Y đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, ngược lại khiến tim Địch Tam nhảy nhót loạn xạ.
Nghe ngữ khí này, người kia là Lư Đông Ly, gặp được Lư Đông Ly… Có lẽ y rất nhanh chóng có thể tìm được Phong Kính Tiết. Tuy nói đây quả thật là y rất mạo hiểm, vạch trần mục đích việc này, nhưng mà người này đáp ứng cũng quá nhanh?
Chỉ bằng vài câu phỏng đoán không bằng không chứng của y, đã lập tức thừa nhận. Cơ mật tày trời như vậy, thì ra dễ dàng gặng hỏi thế sao?
Trong lòng y càng không đáy, Phong Kính Tiết càng cười thật thoải mái. Một cây châm sáng loáng kẹp giữa ngón tay lắc qua lắc lại, khiến Địch Tam hoa cả mắt, càng nghĩ ngợi lung tung. Nhưng thân thể chịu hết khổ hình đã hoàn toàn không còn năng lực chống cự, cũng chỉ có thể mặc người ta tùy ý chi phối.
…
Lư Đông Ly ở trước giường Tô Uyển Trinh, không biết đã chờ đợi bao lâu.
Phương xa truyền đến tiếng gà gáy, y không nghe thấy, ngoài cửa sổ nắng sớm dần sáng rực, y không nhìn thấy.
Thế giới của y, chỉ có gian phòng nho nhỏ này, chỉ có thê nhi cửu biệt trùng phùng.
Y có thể tìm được thê tử, có thể cầm tay nàng, có thể miễn cưỡng nhận ra nàng không hề động đậy, thân hình hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng, y không nhìn thấy khuôn mặt nàng có từng tiều tụy gầy gò, không nhìn thấy trên đầu nàng rốt cuộc đã thêm bao nhiêu tóc bạc.
Dựa sát bên cạnh nàng, là hài tử của họ. Nó đã lớn như vậy, lớn như vậy rồi. Lần trước, nó còn có thể bị y hai tay bồng lên, mà hiện giờ hài tử này cố gắng cuộn tròn người, nhưng cũng chỉ có thể vùi đầu vào lòng mẫu thân.
Thủ đoạn Phong Kính Tiết thi trên người Địch Tam khiến nhân vật lão luyện đã trải qua vô số phong ba, gặp qua rất nhiều việc lạ này âm thầm kinh hãi.
Thương tích trên người y tự mình hiểu rõ, mấy ngày nay chịu khổ hình đều là thật. Đám đại nội cao thủ kia tuy nói e ngại chưa làm rõ được thân phận của y, không dám hạ sát thủ, không trực tiếp phế bỏ y, nhưng một thân thương thế này, tuyệt đối là thập phần đáng sợ.
Song Phong Kính Tiết chẳng qua chỉ đâm mấy chục châm trên người y, mở mấy vết thương băng bó khá nghiêm trọng, thoa thuốc một lần nữa, thuận tiện lại lấy mấy viên thuốc cho y uống, tính ra cũng chỉ trong thời gian một hai canh giờ, y lại có thể cảm nhận được rõ ràng, những đau đớn trên thân thể đã giảm xuống, cùng lực lượng đã khôi phục.
Kỳ thật loại y thuật này cho dù trên giang hồ, cũng chỉ có thần y người chết sống lại xương trắng sinh thịt trong truyền thuyết mới có thể có được, mà trên thực tế, loại thần y này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có người nào thật sự có thể gặp gỡ.
Đương nhiên Địch Tam không biết, Phong Kính Tiết nể mặt A Hán, dùng cho y quả thật là dược vật vượt xa thời đại này, hiệu quả rõ rệt vốn là việc đương nhiên.
Y có lòng tốt trị thương cho tên này, vất vả lắm mới xong xuôi, vừa ngẩng đầu lại thấy Địch Tam mắt bắn kỳ quang trừng y, ánh mắt đó và ánh mắt một con mèo đói nhìn thấy cá chẳng khác là mấy.
Phong Kính Tiết cũng bất giác rùng mình, lập tức đoán ra tên này lại có chủ ý lên y thuật của mình, không chừng cảm thấy mình có bản lĩnh chữa cho A Hán tỉnh lại?
Y vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, y thật sự rất cảm động đối với phân tâm ý này của Địch Tam, nhưng mà đánh thức A Hán, để *** thần của A Hán tổn thương, việc này bạn học hữu ái y sao mà chịu làm.
Cho nên vội vàng nhân lúc Địch Tam chưa kịp nói gì, cười nói ngay: “Thương thế của ngươi ta đã xem qua, để ta đi coi thử người ngươi muốn gặp có rảnh không.”
Cũng không chờ Địch Tam có phản ứng khác nữa, lách mình đến trước cửa, đẩy cửa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Địch Tam cười khổ một tiếng, ngẫm lại có lẽ sẽ rất nhanh chóng gặp được Lư Đông Ly, đầu tiên kính y là một trung lương, thứ hai, có việc cầu người không dám thất lễ, đưa tay vịn mép giường, chậm rãi ngồi dậy. Do được Phong Kính Tiết trị liệu một lần nữa, động tác này làm không đặc biệt cật lực, y ngồi ngơ ngẩn một lúc, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng vang ngoài cửa phòng, ngẩng đầu lại thấy một người bước vào.
…
Phong Kính Tiết đến ngoài phòng Tô Uyển Trinh, nhẹ nhàng gõ cửa, không lập tức nghe đáp lại, cũng không nôn nóng, thoáng dùng thêm chút lực, gõ cửa lần nữa, lúc này bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân dần dần tới gần, cùng với một thanh âm khá không lưu loát: “Chuyện gì?”
Phong Kính Tiết chấn động toàn thân, nếu không phải đang trong hỗn loạn, còn cố kỵ Tô Uyển Trinh ốm yếu đang ở trong phòng, y cơ hồ phải một chưởng chấn bay cửa phòng. Cho dù như thế, y vẫn đẩy cửa không hề cố kỵ, xông thẳng vào, vừa vặn túm lấy Lư Đông Ly đang đi tới cửa phòng bên này, thanh âm cũng gần như run rẩy: “Ngươi có thể nói rồi?”