[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 11 : Vũ sậu phong cuồng

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


“Ngài nói cái gì, Đỗ chủ bộ?” Hô Diên Phong ngạc nhiên nhìn Đỗ Tư Viễn.



Đỗ Tư Viễn khẽ lặp lại: “Nhân lúc Đại tướng quân còn đang do dự không định, xin Hô Diên tướng quân bí mật dẫn thuộc hạ của ngài đến thành Vĩnh Yên, kết liễu Phương Khinh Trần!”



“Việc này quan hệ trọng đại, không được Đại tướng quân chỉ lệnh ta đã tự tiện động thủ, vạn nhất Đại tướng quân trách tội xuống…” Hô Diên Phong mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt không tình nguyện.



“Hô Diên tướng quân, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, Đại tướng quân dù tức giận, cũng không thể làm gì ngài. Y tối đa chỉ thầm giận mắng ngài vài câu rồi giấu việc này đi, còn âm thầm cảm tạ ngài. Nhưng nếu tướng quân chần chừ, chỉ sợ Đại tướng quân nhất thời mềm lòng, những đại nghiệp đó…”



Đỗ Tư Viễn sắc mặt âm trầm.



“Đỗ chủ bộ, ngài nói là, Đại tướng quân sẽ thật sự đem thân gia tính mạng, dâng tặng hết cho Phương Khinh Trần kia?!” Hô Diên Phong không dám tin.



“Ta không biết, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm! Hiện tại đang bồi bên cạnh tướng quân là Lăng Phương và Trác Tử Vân.” Đỗ Tư Viễn lo âu nói: “Trác Tử Vân chỉ biết nhi nữ tình trường, muội tử của Tiêu Viễn Phong đưa vào lòng bàn tay, hắn còn nghĩ tình cũ, tự mình thả đi, người như thế, hiểu được thiên hạ đại cục gì? Lăng Phương là cựu bộ của Phương Khinh Trần, tâm tự nhiên là hướng về bên kia, huống chi tương lai làm chủ bất kể là Đại tướng quân hay Phương Khinh Trần, y đều không có hại. Ta sợ Đại tướng quân tin nghe hai người đó xúi bẩy, ngài và ta chịu ơn của tướng quân, há có thể bỏ mặc tướng quân tự ngộ!”



“Việc này quan hệ trọng đại, để ta nghĩ lại đã!” Hô Diên Phong còn đang kinh ngạc, tâm thần kích động, nhất thời không thể quyết đoán.



“Tướng quân, nên quyết không quyết, tất bị hại! Tướng quân…” Đỗ Tư Viễn chợt phất áo quỳ xuống: “Vì đại nghiệp của Đại tướng quân, Tư Viễn cầu ngài!”



Hô Diên Phong cả kinh lùi liền mấy bước, hai tay đỡ: “Đỗ chủ bộ làm như thế, quả thật đã giết ta. Thôi thôi, ta cứ…”



Chưa dứt lời, chân trời chợt nổi tiếng trống, ầm ầm từ tai vào lòng. Giống như tiếng sấm!



Đại tướng quân, kích trống tụ tướng!



Hai người kinh hãi ngẩng đầu, ngoài cửa sổ mưa cấp gió cuồng. Chân trời đang sáng lên một tia chớp, cách màn mỏng, ánh hai người, diện mục đều lạnh như nhau, mắt đầy kinh nghi như nhau.







Không trăng không sao, không đèn không lửa.



Mưa cấp gió cuồng.



Cùng là một tia chớp, cũng chiếu sáng một người trong một cánh cửa sổ khác.



Cửa sổ đỏ tươi không đóng, mưa gió tùy ý ùa vào từ cửa sổ. Người im lặng đứng trước cửa sổ, sớm đã ướt đẫm quần áo.


Lại là ánh chớp chợt lóe, y đã nhìn rõ đệ tử y một tay dạy dỗ ra kia.



Mao đầu tiểu tử năm đó, đã thành vĩ trượng phu một mình đảm đương một phía.



Có phong mang và nội liễm nhân thế phong sương lịch luyện ra, có vĩ ngạn và yên định trong thiên quân vạn mã, cũng có uy nghiêm và tôn quý của một thân trang phục Nguyên soái hoa lệ.



Phương Khinh Trần vui vẻ.



Người y hao hết tâm huyết dạy dỗ ra, có lẽ không phải toàn tài, dù sao cũng đã thành tài.



Ánh chớp qua hết, đất trời tăm tối trở lại. Chỉ còn chút quầng sáng thảm đạm của những ngọn đèn bão bốn phía mang đến, làm cho y thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, đang từng bước tiến đến.



Phương Khinh Trần lẳng lặng chờ đợi, không nói không động, chờ đợi hắn cáo biệt với y.



Mỗi một bước hạ xuống đều nặng nề, ngay cả tiếng hít thở dồn dập cũng dần dần rõ ràng trong mưa gió.



Gần… quá gần rồi.



Gần đến mức đã tiến vào phạm vi công kích của y.



Trong lòng bỗng nhiên kéo căng, ánh mắt vốn lạnh nhạt bình hòa, phút chốc ngưng lại.



Thì ra, y cũng sẽ tính sai?



Thì ra… mình cũng sẽ tính sai…



Xa một bước.



Trác Lăng Vân nhếch nhếch khóe môi, mở miệng. Dường như muốn cười, dường như muốn nói, lại cười không ra, cũng không nói nên lời.



Đại hán bảy thước trước mặt Phương Khinh Trần, bỗng nhiên cứ thế bái xuống, quỳ trước người y, ôm chặt lấy hai chân y.



“Phương hầu… Đại soái!”



Bốn chữ nghẹn ngào nói ra, Trác Lăng Vân dán sát mặt dưới hai đầu gối Phương Khinh Trần, im tiếng nức nở!