[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 124 : Sứt đầu mẻ trán
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Trương Mẫn Hân rất hiếu kỳ Khinh Trần và Kính Tiết hai người này rốt cuộc sẽ làm nên trò trống gì. Ngô Vũ nghĩ nghĩ, mới nói: “Sở quốc hiện tại lại vừa vặn thích hợp lợi dụng các lộ chư hầu để đạt thành cân bằng trên triều đường, chế hành vương quyền. Ngay cả sau khi Tần Húc Phi rời đi, Khinh Trần có thể dùng uy tín và cường quyền của cậu ta để khống chế cục diện, tương lai chậm rãi phát triển thành na ná chế độ quý tộc nghị chính đó cũng không phải là không có khả năng. Về phần Kính Tiết, cậu ta ở Triệu quốc có được thương mạch và nhân mạch giang hồ lớn như vậy, sau khi chỉnh hợp hai loại này, lợi dụng vũ lực để bảo đảm sự an toàn của thương nhân, vượt qua thời kỳ nhỏ yếu ban đầu, lại lợi dụng lực lượng của thương nhân để chế hành triều đình, tìm kiếm người phát ngôn giữa trường quyền lực, chế hành người thượng vị, cũng là đường phát triển rất thuận lợi, chỉ là…”
Trương Mẫn Hân cười: “Đúng vậy, Phương Khinh Trần vừa chết, Sở quốc tất nhiên sẽ có một vòng tẩy bài mới, người thắng lợi cuối cùng, sẽ xác lập hoàng quyền mới. Mà cục diện của Phong Kính Tiết bên kia cũng không ổn định, nếu có cậu ta, người ta không thể nổi sóng, nhưng chờ cậu ta không còn…”
Cô nàng hơi ác ý mà nhìn từng màn hình trước mắt, từng trường nhân thế biến ảo, hồng trần đổi thay bên trong: “Cho nên, những điều họ kỳ vọng đó, cuối cùng đều chỉ có thể là bọt nước. Những thứ thuần lấy lực lượng cá nhân của họ mà liều lĩnh thúc đẩy, rời khỏi họ thì không còn chỗ dựa. Chẳng qua, nếu nói gieo mầm, ảnh hưởng một số hậu nhân, cũng vị tất không được.”
Ngô Vũ cũng ngưng mắt nhìn mỗi một học trò trong màn hình, mỉm cười nói: “Thế thì sao. Họ vốn chính là thuần vì tâm tư trút giận càng sâu, lúc có thể tại thế, ức chế hoàng quyền, đạt thành mục đích là đủ. Sau khi chết, đâu quan tâm nước lũ ngập trời.”
Mọi người bất giác cùng bật cười. Ôi, nói trắng ra, đám người trong Tiểu Lâu họ đây, chẳng qua là một đám học sinh chưa chân chính thành niên thôi. Vai Chúa cứu thế thánh nhân nọ kia, vốn chẳng thích hợp để họ đóng.
—
“Nực cười! Khinh người quá đáng!”
Theo một tiếng gầm phẫn nộ, tất cả công văn bút nghiên trên ngự án, đều bị hất rơi xuống đất.
Ngoài ngự thư phòng, đám thái giám đang trực nhìn nhau nơm nớp lo sợ, trong lòng vô cùng vui mừng vì thông lệ mỗi lần Lục tiên sinh đến mật đàm với Hoàng đế, họ sẽ bị đuổi ra.
Lục Trạch Vi nhíu mày nói: “Cấp chiến mã rồi, Đại Triệu ta trong vòng mười năm, không thể trông thấy kỵ binh ra dáng nữa, nhưng Trần quốc sẽ đại tăng lực lượng. Xuất chinh Tần quốc, nếu như họ thảm bại thì thôi, nếu đại thắng, họ kèm dư uy quay đầu tiến công chúng ta, Triệu quốc ôi nguy.”
Triệu vương cười lạnh: “Nếu không cấp, chính là không niệm tình nghĩa huynh đệ, không nói nghĩa đồng minh, sau khi phạt Tần cũng sẽ quay đầu tìm chúng ta hỏi tội. Xem ra, chúng ta chỉ có thể hy vọng họ và Tần quốc trận này thảm bại mà về.”
Lục Trạch Vi cười khổ: “Chỉ sợ rất khó. Theo tin tức thám tử Trần quốc truyền về, Trần vương lần này rõ ràng là khinh Tần quốc nội tranh hỗn loạn, cường binh Tần Húc Phi bên ngoài, Tần quốc không có quân khả dụng, mới chuẩn bị động thủ. Lần này không chỉ là Trần quốc, Vệ quốc Ngô quốc những quốc gia có kết thông gia với Tần quốc này, đều đang chuẩn bị xuất binh. Buồn cười Tần vương đắc vị bất chính, năm đó để được chư quốc thừa nhận, liều mạng gả con gái đi tứ phương, kết quả hiện tại không công bị người bắt thóp. Đám nhi tử đệ đệ bị chèn ép đó, đều có đối tượng cậy nhờ cầu viện, người ta cũng có cái cớ quang minh chính đại xuất binh chia cắt Tần quốc. Trên tay Trần vương, có thư Tần quốc tứ vương tử đồng phụ đồng mẫu với vương hậu của y, Đại Tần tam công chúa tự tay viết, bày ra khẩu hiệu là Tần vương tuổi già dốt nát, tàn sát con ruột, cho nên y phải phát binh đi cứu tiểu cữu tử, thuận tiện trợ giúp Tần quốc quay về ổn định…”
Lục Trạch Vi thoáng chần chừ, nhíu mày nói: “Trước đó không lâu, Vệ quốc phái sứ thần đến Trần quốc, trao đổi đại sự hai nhà hợp binh đánh Tần. Sau khi Triệu Thần của Vệ quốc đến Trần quốc không lâu, Trần vương liền viết phong mật tín này cho bệ hạ.”
Triệu vương không hề để tâm, lắc đầu: “Trạch Vi ngươi nghĩ nhiều rồi. Tranh chấp giường, há cho người khác ngủ yên. Trần vương sớm muộn sẽ đối phó chúng ta, Vệ quốc cách chúng ta quá xa, hẳn là chuyện không liên quan đến họ, thời gian này, hẳn chỉ trùng hợp.”
Bản thân Lục Trạch Vi cũng không nắm chắc lắm, càng không có chứng cứ, thấy Triệu vương thái độ như thế, cũng chỉ thở dài một tiếng, bỏ xuống không nhắc thêm nữa.
Triệu vương lại hừ lạnh một tiếng: “Vô luận thế nào, trận này sớm muộn phải đánh. Đã cấp cũng đánh, không cấp cũng đánh, tất nhiên là tuyệt đối không thể cấp. Mật tín này dù sao không phải quốc thư chính thức, khỏi cần cầm đi triều nghị, đám đại thần kia vừa nghe nói sắp đánh nhau, còn không phải mỗi kẻ đều như mất hồn, một đám khiếp nhược! Trái lại hạm đội lâu thuyền kia của Ngô quốc, bỗng nhiên đến bờ biển Triệu quốc ta diễu võ dương oai, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Lục Trạch Vi cúi nhìn công văn sáu trăm dặm khẩn cấp nằm trên cùng ngự án, cũng chau mày. Đối phương nếu không có hảo ý, hoặc là nảy sinh xung đột… Thủy quân Triệu quốc, vô luận thế nào đều không phải đối thủ của người ta.