[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 126 : Hối từ đâu đến
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Triệu vương cảm xúc trầm xuống, Lục Trạch Vi bình tĩnh an ủi Triệu vương, cũng lạnh lùng nhìn kỹ tâm mình. Vì sao mình lại đi theo chủ tử này, vì sao mình năm đó còn có thể giúp y làm điều ngang ngược?
Đúng vậy, nếu Triệu quốc còn Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết, Định Viễn quan tất nhiên không gì phá nổi, khỏi cần lo lắng Trần quốc uy hiếp. Mông Thiên Thành vốn càng am hiểu thủy chiến, rút ra thủ là có thể tăng mạnh hải phòng, ứng phó Ngô quốc công kích. Có Mông Thiên Thành tọa trấn, cho dù hải quân Tiêu gia nhất thời không thể địch, họ cũng có thể bố trí phòng tuyến ổn thỏa trên bờ biển. Mà lấy lực ảnh hưởng lớn mạnh của Phong Kính Tiết tại thương đoàn dân gian Triệu quốc, vung tay hô một tiếng, chỉ khoản tiền xoay từ chỗ thương nhân là đủ để duy trì hậu viên tiếp tế của quốc gia đối với chiến tranh, nói như thế, Ngô quốc viễn hành đến, một khi bị ngăn ngoài bờ biển, há lại có thể chém giết lâu dài với Triệu quốc!
Thế nhưng, người hối hận khó lòng chịu nổi trước mắt này, năm đó lại như muốn nhổ bụi gai cỏ độc, khẩn cấp trừ hai người kia như thế.
Quốc nạn mà nhớ lương tướng, nhưng sao cứ phải chờ tới quốc nạn mới nghĩ đến chuyện phải nhớ lương tướng!
Hai người kia, năm đó thật sự là không thể không trừ sao?
Họ chẳng qua là thuần thần. Họ chẳng phải đối thủ và lực cản của Thụy vương năm đó. Họ chẳng qua là không chịu xin góp sức cho vương tử y đây, mà chỉ chịu trung với triều đình. Họ hiệu trung đã là triều đình, chỉ cần Thụy vương trở thành Triệu vương, thì họ làm sao không chịu hiệu lực vì y. Đã như vậy thì vì sao nhất định phải kỵ tài đố tài, hận họ không chịu lập tức cho mình dùng, nhất định phải giết cho vui?
Không giết Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly, lấy uy thế của y lúc trước, chẳng lẽ không thể đăng cơ, không thể lật Cửu vương. Chẳng qua, y sẽ cần ẩn nhẫn lâu hơn một chút mà thôi. Những hãm hại lúc trước đó, bất quá là y nhìn ra thời cơ, có thể mượn đây nhanh chóng lật Cửu vương, lại thừa thế hợp tác cùng vương tử Trần quốc, thuận gió mà lên, lập tức ngồi trên ngai vàng kia, thuận tiện xả một hơi khó chịu khi năm đó bị Phong Kính Tiết cự tuyệt thế thôi.
Chỉ vì đi lên vị chí tôn nhanh một chút, chỉ vì nắm giữ quyền thế đơn giản hơn… Vì dã tâm hừng hực không kiên nhẫn kia, y đã trừ họ như vậy, không chút do dự.
Mà chỉ có hiện tại, chỉ có hiện tại. Đối mặt với cục diện gian nan thế này, y mới biết ảo não. Chỉ có thời điểm cảm thấy người bị y hại, kỳ thật hiện tại dùng được, y mới biết hối hận.
Lục Trạch Vi buồn bã. Mình lúc trước rốt cuộc là vì sao, để phù y lên ngai vàng, không tiếc hết thảy.
Lúc ban đầu… Hết thảy dường như đều hợp tình hợp lý như thế. Y hình như đã hy vọng có thể vì nước vì dân mà có một phen hành động, hình như đã nghĩ muốn quốc gia suy sút này phú cường, cho nên y muốn chọn một quân chủ triển vọng để đi theo.
Mỗi một đêm, y đều sẽ giật mình thức giấc giữa ác mộng, vĩnh viễn không thể quên, từng ánh mắt oán độc của người chết trong âm mưu. Máu dính trên tay, gột cũng không sạch nổi, cứ như vậy, đêm đêm tản ra mùi tanh tươi mới trong giấc mộng của y.
Mình năm đó, là bởi vì cái gì, lại bỏ qua đủ loại báo động trong lòng. Y là bởi vì cái gì, lừa mình dối người, sa thành một đồng lõa tranh vị thuần túy.
Y còn dám nói hết thảy y làm đều là vì Triệu quốc, mà không phải bị tư tâm công thành danh toại, lưu danh thiên cổ kia mờ mắt.
Triệu vương hiện tại đã không còn *** lực nghĩ đến Lư Đông Ly nữa, Lục Trạch Vi lại luôn không thể ức chế mà nghĩ đến y.
Người vì quốc gia từ bỏ hết thảy, cuối cùng lại bị quốc gia vứt bỏ hãm hại đó, nếu biết quốc gia đang bị nước khác uy hiếp áp bức, y lại sẽ lựa chọn làm như thế nào.
Y xuất thần nghĩ như vậy, cơ hồ hơi ngây ra.
Ngoài ngự thư phòng, bỗng nhiên truyền đến tấu báo lớn tiếng: “Bệ hạ, quân báo sáu trăm dặm khẩn cấp.”
Lục Trạch Vi nhướng mày, mà Triệu vương cũng lập tức đứng vững: “Cầm vào đây.”
Lục Trạch Vi rảo bước đến trước cửa, đưa tay mở cửa, ngoài cửa đã có một nội thị, quỳ một gối xuống đất, hai tay giơ cao cấp báo. Lục Trạch Vi một phen tiếp nhận, trở tay đóng cửa, lại quay người trở về trước mặt Triệu vương, đệ lên.
Triệu vương lấy gần như là đoạt, gấp không thể chờ mà mở ra xem ngay, vừa nhìn sắc mặt đột nhiên đại biến: “Lư Đông Ly…”