[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 131 : Can qua ngọc bạch

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Vẻ đắc ý trên mặt Tiêu Tư Giám hầu như không giấu được, Lư Đông Ly lại đau cả đầu. Ý mời chào của Tiêu Tư Giám với y, y sớm đã nhìn ra, nếu cùng gã đi Ngô quốc, đâu còn cơ hội trở về. Chỉ là nếu cứ cố muốn ở lại không đi, chẳng lẽ thật sự để Tiêu gia và thủy sư Triệu quốc đánh một trận sao?



Không nói Tiêu gia vốn là vì gia quyến của y mà đến, không hề có ác ý. Chỉ bằng thân phận nhạy cảm này của Tiêu Tư Giám, trận này không thể đánh được. Vị này nếu có chuyện bất trắc, hai nước sẽ thật sự phải “đánh nhau”.



Nếu như Tiêu Tư Giám định cuốn mình Lư Đông Ly chạy theo, Phong Kính Tiết không chừng còn trợ giúp. Nhưng vừa nghĩ phải kéo cả mình vào thì thôi khỏi đi. Y hiện tại chẳng muốn rời khỏi Triệu quốc, chạy lên địa bàn của Tiêu Thanh Thương làm khách. Thật bị đệ đệ nàng ta một thuyền quấn đi, Triệu quốc sạp này làm sao thu thập tạm không nói, y chẳng phải sẽ bị Tiêu Thanh Thương cười chết luôn.



Đương nhiên, đánh nhau cũng tuyệt đối không thể. Đã là ở dưới mí mắt y, vị tam công tử này dù chỉ trầy một xíu da giấy, Tiêu Thanh Thương cũng sẽ ghi nợ lên đầu y. Món nợ nhân tình này, có thể bớt thì vẫn hơn.



Cùng Lư Đông Ly nhìn nhau một cái, Lư Đông Ly có vài phần không thể làm gì. Phong Kính Tiết quay đầu, chậm chạp hỏi: “Tiêu công tử, thuyền của các ngươi, ở bờ biển Triệu quốc đã mấy ngày.”



Tiêu Tư Giám sửng sốt: “Hôm nay là ngày thứ tư.”



Tim Phong Kính Tiết hoàn toàn thả lại trong ngực, gật đầu cười nói: “Bốn ngày, cho dù là tướng lĩnh thủy quân được tin tức liền sáu trăm dặm khẩn cấp thượng tấu ngay lập tức, cho dù Triệu vương lập tức có quyết định phi ngựa truyền thánh chỉ trở về, muốn xuất binh thời gian cũng không kịp. Cho nên, thủy quân đến lần này, chắc chắn là chưa được vương mệnh, tự mình xuất chiến. Chư tướng duyên hải, ai sẽ có loại đảm sắc này?”



Mắt Lư Đông Ly sáng lên, mà Phong Kính Tiết thì tựa tiếu phi tiếu nhìn y.



Nhìn đội tàu Ngô quốc nghiêng buồm quay đầu, nhắm đến chính diện, Lâm Tư Thận kêu khổ.



Những chuyện không như ý trên thế gian, có đến tám chín phần mười.



Hạ lệnh, phất cờ hiệu, tản ra trái phải, chuẩn bị lẩn tránh đối phương xung kích, sau đó vòng lại, chủ công kỳ hạm đối phương.



Thế nhưng đại thuyền Ngô quốc kia không hề có ý công kích, ngay cả trận hình tác chiến cũng chẳng triển khai, chỉ rề rà lướt đến, hoàn toàn là bộ dáng hồ đồ nhìn mà không thấy vòng vây họ mở ra.




Bởi vì Lư Đông Ly cầu họ đến, bởi vì Lư Đông Ly muốn uy hiếp Hoàng thượng không thể thương tổn thê nhi mình?



Tại sao y phải uy hiếp Hoàng thượng? Không phải Hoàng thượng đối xử rất tốt với Lư gia họ sao? Cho dù Lư Đông Ly năm đó không chết, hiện tại tối đa là sửa án, quan phục nguyên chức thôi mà?



Việc này ấy hả, kỳ thật nghe nói, năm đó hại Lư Đông Ly chính là bản thân Hoàng thượng, hiện tại âm mưu bại lộ…



Sự tình thật truyền ra ngoài, Lư Đông Ly bất quá là thanh danh bị tổn, Triệu vương lại chân chính phải mất sạch thanh danh.



Vì thế, hai bên lòng biết rõ ràng, cùng nhau lừa gạt cho qua thôi.



Thấy Lâm Tư Thận mỉm cười, Lư Đông Ly mới thoải mái nói: “Còn những việc khác, chúng ta có thể chậm rãi nói sau, tình huống bên ngoài này không thể giằng co như vậy nữa.”



Lâm Tư Thận xưa nay tôn kính tin phục Lư Đông Ly, hiện giờ nghi ngờ diệt hết, làm sao còn có thể kiên trì đánh một trận vô nghĩa nữa, vội đứng dậy ra ngoài truyền lệnh.



Khi mở cửa ra ngoài, thoáng dừng trước cửa khoang, nhìn nhìn người hôn mê dưới đất, khẽ nói một tiếng: “Là hắn!” Sau đó rời đi không ngừng lại nữa.



Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết đều không có hứng thú đi nhìn kỹ xem đó rốt cuộc là ai, chỉ an tâm ngồi chờ.



Trước mắt đã không còn người ngoài, Lư Đông Ly mới có cơ hội hỏi Phong Kính Tiết: “Kính Tiết, thế nào, có gì không đúng?”



Phong Kính Tiết trong lòng có việc, cũng không kỳ quái vì Lư Đông Ly có thể nhìn ra, chỉ lắc đầu nói: “Không có đại sự gì, chỉ cảm thấy hơi không đúng.”