[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 133 : Kẻ xướng người họa

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


“Khó trách quãng thời gian này, các phương đều đang tìm hai người họ, nhưng không ai tìm được. Hóa ra, họ đã tìm đến ngươi trước.”



“Không có, ta… ta không có.”



Nghe giọng Phong Kính Tiết, Lâm Tư Thận vội vàng biện bạch: “Ta không đáp ứng họ tạo phản, cũng không thể thuyết phục họ bỏ đi, nhưng ta không giết người diệt khẩu.”



“Há?”



Bất cứ bí mật nào nhiều người biết, đều là nguy hiểm. Huống chi hai người kia đều là kẻ sĩ nhiệt huyết xúc động, hai người này mà nóng lên, ngay cả chuyện năm đó đã đáp ứng y cũng có thể dứt bỏ, tự tiện hợp thư, Lâm Tư Thận nếu như chưa từng giết người hủy thư, thì làm sao trong khoảng thời gian này, giữ đến không lộ một chút tiếng gió?



Lâm Tư Thận cười khổ: “Ta nói họ đây là hảo tâm làm chuyện xấu, tự tiện hợp thư, đã là trái di ngôn của Phong tướng quân. Mà trước khi tìm được Lư soái, bảo đảm ngài an toàn, nếu như lại tự tiện công khai nội dung trong thư, Hoàng thượng tất nhiên biết Lư soái không chết, sợ sẽ hại tính mạng Lư soái và người nhà. Sau đó…”



Hắn nhắm mắt, liều một phen: “Ta trấn an họ, buộc họ thề, chỉ cần một ngày chưa phát sinh việc thiên hạ đại loạn như Phong tướng quân nói thì một ngày không nhắc tới chân tướng việc này với bất cứ ai nữa. Ta nói ta sẽ dò hỏi tăm tích Lư soái, hết thảy chờ Lư soái định đoạt. Sau đó, ta… ta…”



Hắn xấu hổ cúi đầu: “Sau một khoảng thời gian, ta bảo cho họ biết có người nhìn thấy người rất giống Lư Đông Ly, một năm trước đã đi thuyền ra biển…”



An bài thuyền đưa hai người ra biển, dự tính trong vòng mười năm, sẽ không để chân tướng tiết lộ, nhưng trong lòng hắn cả ngày như bị đè tảng đá ngàn cân, từ đây khó mà hân hoan nữa, chỉ ngày ngày lãnh nhan thiết diện, huấn luyện quân đội.



Hơn một năm qua, hắn ban ngày không dám mượn rượu giải sầu, chỉ sợ rượu vào lại phun lời thật, đêm cũng thậm chí chẳng dám ngủ say, chỉ lo mình nói mớ lời không nên nói. Mãi đến bây giờ, quỳ xuống nói rõ chân tướng cả sự kiện với Lư Đông Ly, mới thấy gánh nặng đè trĩu trong lòng thoáng nhẹ nhõm.



Lư Đông Ly lẳng lặng nghe hết cả vụ việc, chỉ cười nhàn nhạt, vái Lâm Tư Thận thật sâu: “Tư Thận, ta cảm ơn ngươi còn chỉ sợ không kịp, làm sao trách ngươi được.”



Lâm Tư Thận ngẩn ngơ ngẩng đầu: “Cảm ơn ta?”



“Đương nhiên. Nếu không phải ngươi hao hết khổ tâm, dẫn họ đi dị quốc, trong khoảng thời gian này, bệ hạ truy tra, hai người họ tất nhiên không trốn được, sợ là sẽ nguy đến tính mạng. Ngươi một mình đè bí mật như núi này trong lòng, không tìm bất cứ ai san sẻ, cũng tránh cho người khác phải nguy hiểm và đau khổ.”
Vị Nguyên soái mà tướng quân họ kính trọng vẫn kính trọng kia không chết!



Lư Đông Ly tại cả Triệu quốc, trong quân đội các phương, được diễn dịch thành truyền kỳ kia không chết.



Lư Đông Ly khiến vô số người cảm thán, được mọi người coi là điển phạm đạo đức hoàn mỹ kia không chết.



Y ở ngay Triệu quốc, ngay trên thuyền, ngay nơi này, ngay bên cạnh tướng quân.



Mà nói đến chân tướng việc y không chết, quả thật biến đổi bất ngờ, rất đỗi động lòng người…



Có hiệp khách, có nghĩa sĩ, có thế thân, có cứu giúp, có phiêu bạt, có khổ nạn. Khiến những binh sĩ đơn thuần nhiệt huyết này nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hốc mắt hồng hồng.



Mà Ngô quốc cư nhiên nghe được Lư Đông Ly không chết, muốn lấy đi một lương tài danh tướng tốt như vậy khỏi Triệu quốc, tra được tin tức Lư Đông Ly sẽ đến bờ biển, cho nên mới phái đội tàu đến mời người. Đây mới là lý do chân chính của việc đội tàu Ngô quốc bỗng nhiên chui ra.



Hừ! Đại anh hùng Triệu quốc chúng ta, đại trung thần Triệu quốc chúng ta, dựa vào cái gì mà để người Ngô các ngươi cướp đi!



Lư nguyên soái ở trên thuyền Ngô quốc, lẫm liệt cự tuyệt như thế nào, vì không để thủy sư Triệu quốc cùng Ngô quân khai chiến, lại theo lý tranh biện như thế nào, bị Phong Kính Tiết diễn dịch đến mức phải gọi là thống khoái lâm li, đại nghĩa lẫm liệt.



Trải qua một phen Phong Kính Tiết kể chuyện, Lư Đông Ly đã từ một vị thần xa tít, lập tức kéo gần thành ông tượng toàn quân sùng bái. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lư Đông Ly tóe cả lửa, với tính tình tùy ý lãnh đạm của Lư Đông Ly, cũng bị ánh mắt kiểu này dọa kích động muốn rụt về sau.



Sau một phen giải thích, Lâm Tư Thận chuẩn bị tấu nói rõ tình huống với triều đình, phái sáu trăm dặm khẩn cấp truyền về. Song lần truyền tin này quá trình vô cùng không may, dọc đường không ngừng gặp phải ngựa bệnh đường sụt đủ các trạng huống, cơ hồ tất cả vấn đề cản trở hành trình, đều may mắn thế nào mà phát sinh trong quá trình đệ truyền một phong công văn. Nói là sáu trăm dặm khẩn cấp, trên thực tế đưa đến kinh thành chậm rì như một công văn bình thường.



Bởi vậy, khi Triệu vương nhận được phong gọi là công văn khẩn cấp này, biết Lư Đông Ly công khai lộ diện ở hải cương, tin tức y xuất hiện lại nhân gian đã bắt đầu yên lặng truyền khắp các nơi Đại Triệu quốc. Hơn nữa về chuyện y thà bị Triệu phụ, không chịu phụ Triệu, thề chết không đi Ngô quốc, cùng với chính ngôn lệ sắc, lấy thân thư sinh, khiến chủ soái Ngô quốc xấu hổ bỏ chiến, quốc cữu Ngô quốc tự mình viết thư tạ lỗi, truyền lưu đến càng ngày càng huyễn hoặc, càng ngày càng êm tai.