[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 136 : Giả phượng hư hoàng
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
An Vô Kỵ muốn Dung Khiêm ra mặt tương thân, Dung Khiêm sửng sốt: “Cái gì?”
An Vô Kỵ thở dài: “Ta an bài tìm người tương thân với ngài, ngài mỗi lần đều cự tuyệt là được, số lần nhiều rồi, ta cũng dễ từ chối Thanh cô nương. Không phải ta không tận lực, là Dung tiên sinh ngài nhãn giới cao, ta đã liều mạng tìm ngần ấy tiểu thư khuê các, ngài đều không vừa mắt, ta cũng đâu có cách nào. Tuy rằng Thanh Cô trên chuyện thành thân của ngài không chịu nói lý chút nào…”
Nhìn thần sắc Dung Khiêm không tốt, hắn lại vội chữa: “Nhưng tính tình vẫn rất tốt. Nàng ta giận chỉ bởi vì ta lúc trước từng mạnh miệng mà mãi không làm gì. Chỉ cần thấy ta chân chính cố gắng, hẳn cũng không nỡ trách ta nữa.”
Dung Khiêm vừa giận vừa buồn cười: “Ngươi hồ đồ gì thế? Bây giờ nhà đại hộ chân chính chỗ nào lại để thiên kim khuê các ra gặp mặt tương thân với nam nhân.”
“Đạo lý này chúng ta biết, nhưng Thanh Cô đâu biết.” An Vô Kỵ cười gian. Người thành thật có thể lấy lý mà lừa. Thanh Cô dù sao chỉ là cô nương chất phác ra từ nông thôn, tuy rằng hiện tại nàng đã vào kinh, mở trà lâu, kiến thức rộng, nhưng dù sao tiếp đãi phần nhiều là khách nam, danh môn khuê tú chân chính làm sao lại xuất đầu lộ diện ra đây uống trà? Nàng cũng không hiểu được hào môn đại trạch kia, kiến thức lễ pháp quy củ của người ta. Cho nên nàng không biết danh môn khuê tú tuyệt đối sẽ không ra gặp mặt nam nhân, cũng không biết danh môn khuê tú chân chính nên là thế nào. Kẽ hở này, nàng tự nhiên chẳng thể nhìn ra.
“Ta cứ an bài mỹ nữ tới gặp ngài, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa tôn quý, lại có khí chất, tuyệt đối làm cho Thanh Cô không phản đối. Ta nói đây là nữ nhi của đại nhân nào đó, kia là thiên kim của hào môn nào đó, làm sao nàng ấy biết là giả.” An Vô Kỵ nói đến chỗ đắc ý, bất giác mặt mày hớn hở.
Dung Khiêm dở khóc dở cười. Phương pháp làm việc gần kề ẩu tả này hoàn toàn không hợp với phong cách của y, quả là nằm mơ cũng chẳng ngờ được lại có người đưa ra đề nghị hoang đường như vậy với y.
An Vô Kỵ cũng đã liều quyết tâm. Tội này hắn chịu đủ rồi, không định chịu nữa, bây giờ mà không bộc phát trong trầm mặc thì là diệt vong trong trầm mặc thôi à: “Dung tướng, ngài cứ thống khoái cho một câu đi. Hoặc là ngài cứ giơ tay, phối hợp với ta tùy tiện diễn một vở, để ta trốn khỏi chầu trời, hoặc là ngài cứ để ta sống thêm vài năm, sống những ngày an lành, chỗ này của ngài ta cũng chẳng dám tùy tiện đến nữa.”
Dung Khiêm dòm hắn chỉ cười, tiểu tử giỏi lắm, uy hiếp cả ta cơ đấy.
Thanh Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh biết?” Mọi người cười ha ha, vài người nói không đồng đều: “Việc tốt của Thanh cô nương và An công tử, đám khách thường tới chúng ta đây ai mà không nhìn thấy.”
Mấy trà nữ cũng cùng nhau lại gần, cười nói: “Chúc mừng chúc mừng!”
Thanh Cô cuống cuồng xua tay: “Không phải không phải, chúng ta đúng là đang nói hôn sự, nhưng không nói hôn sự của chúng ta.”
Mọi người chỉ cười, An Vô Kỵ đối với Thanh Cô không như người khác, những hành động của Thanh Cô thời gian trước, vừa nghe nói An Vô Kỵ đến tức khắc buông hết mọi việc chạy ra sau, có việc nào mọi người không nhìn thấy.
Hiện tại An Vô Kỵ trước mặt mọi người thân cận với nàng như thế, Thanh Cô vẻ mặt vui mừng như vậy, nếu nói nữ nhân phản ứng thế này không phải vì đã có chỗ dựa suốt đời, đâu còn loại khả năng thứ hai. Thanh Cô có giải thích thế nào nữa, mọi người cũng chỉ nói nàng đang xấu hổ, đâu cho là thật.
Thanh Cô đáng thương chẳng những không thể nói rõ với mấy khách nhân này, ngay cả kéo đám trà nữ mỗi ngày cùng làm kia mà phân trần, mọi người cũng chỉ nói cho có lệ: “Phải phải phải, các người không phải đang nói hôn sự của các người, các người không có chuyện gì hết.”
Chỉ là giọng điệu kia, biểu cảm kia, nếu tin tưởng một chút xíu, mới gọi là gặp quỷ đó.
Thanh Cô giải thích vô ích cả buổi, nói đến khô môi cũng không có mảy may tác dụng, đành phải từ bỏ. Chỉ là trong lòng thật sự không hiểu, tại sao nàng rõ ràng là đang giúp lo nghĩ hôn sự của Dung đại ca, cuối cùng lại biến thành bản thân nàng nước gột không sạch?