[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 140 : Cải trang vi hành

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Để bảo hộ Lạc Xương và hài tử trong bụng nàng, Yên Lẫm đã dốc hết toàn lực.



Mấy ngày nay, y không để ý quy củ hậu cung nữ tử mang thai không được thừa sủng, trừ lên triều và xử lý chính vụ, thời gian khác y đều trông nom ở Cam Tuyền cung, một bước cũng không rời khỏi. Ban đêm cũng không quấy nhiễu nàng, chỉ làm bạn với nàng, những khi nàng đêm khuya giật mình, để nàng biết y ở ngay bên cạnh.



Cung nhân Cam Tuyền cung đều bị điều tra từ lúc còn mặc quần yếm đến hôm nay, lại còn điều tra cả tổ tông mười tám đời, có nửa phần không ổn là điều đi hết thảy. Phòng vệ ngoài Cam Tuyền cung được tăng cường, trong Cam Tuyền cung thì tự thành một hệ thống khép kín. Ăn uống thuốc thang, toàn do tiểu trù phòng của chính Cam Tuyền cung lo liệu, từ nguyên vật liệu đưa vào cửa cung đến bưng tới trước mặt hoàng hậu, mọi thời điểm đều phải có năm vị cung nhân đáng tin tại chỗ, người nhàn tạp không được tới gần. Tương tự, Thái y giúp hoàng hậu an thai cũng thường trú ở Cam Tuyền cung, không được tự ý rời khỏi. Mà trong cung bao nhiêu việc nên do Lạc Xương xử lý, Yên Lẫm tạm thời giao toàn bộ cho nữ quan cấp cao tin được trong Cam Tuyền cung, khách quý đến mừng, trừ vài vị quý phi cùng mấy mệnh phụ địa vị cao quý nhất thì lấy lý do hoàng hậu có thai, không thể làm phiền, một mực cự tuyệt.



Đây không chỉ là một loại bảo hộ, càng là một loại tỏ thái độ. Sau một chuỗi hành động này, ai còn có thể không hiểu được tâm ý của Hoàng đế. Về phần những ngoại thần và tông thân chúc mừng Hoàng đế đó, bởi vì Yên Lẫm cứ ở lại Cam Tuyền cung, càng khó có cơ hội gặp được y.



Trái tim hoảng hốt kia của Lạc Xương, cuối cùng dần dần an bình. Nàng rốt cuộc đã dám để mình ôm một phần hy vọng. Y là Yên Lẫm, y không phải phụ vương. Nơi này là Yên cung, không phải Tần cung. Bản thân Yên Lẫm, lại vẫn chỉ cảm thấy thê lương như cũ. Nàng tin y, nhưng nàng cũng không thể toàn tâm tín nhiệm y có thể bảo vệ được nàng và hài tử. Y đã làm đến nước này, lại vẫn không thể làm cho thân nhân bên cạnh có cảm giác an toàn.



Sau mấy ngày, Lạc Xương lo lắng sự yêu mến quá đáng như vậy của Yên Lẫm sẽ rước lấy chỉ trích cho y, lén khuyên hồi lâu, Yên Lẫm lúc này mới rời khỏi Cam Tuyền cung, bắt đầu tiếp kiến khách mừng.



Chúc mừng của triều thần còn đỡ, lúc vào triều thống nhất ứng phó là xong, đau đầu nhất chính là đám tông thân thanh quý lại không quản sự kia, mặt mũi ai cũng không thể không nể, mỗi người đến đều phải tiếp đón một chút, sau hai ba ngày ứng phó Yên Lẫm chỉ cảm thấy thân tâm đều mệt lử.



Mà Sử Tịnh Viên bình thường đi gần Yên Lẫm nhất, quan hệ thân nhất, lại mãi đến sau cùng, mới rề rà đến chúc mừng.



Yên Lẫm thấy y, tiện tay cầm một quyển sách trên án hung tợn ném qua: “Tiểu tử ngươi đã trốn đi đâu, bây giờ mới chịu chui ra.”



Sử Tịnh Viên cười hì hì đón được quyển sách: “Nếu như thần ra đây sớm hai ngày, sợ là phải bị Hoàng thượng ngài túm lại, cả ngày bồi vào bồi ra bồi khách bồi chịu tội, tất nhiên trốn được thì phải trốn.”




Sử Tịnh Viên hơi ngẩn ra: “Thiếu gia…”



Yên Lẫm khẽ thở dài một tiếng: “Nàng chẳng qua là không chịu làm ta mất vui, nỗ lực để mình cao hứng thôi. Nàng còn chưa đầy mười lăm tuổi mà đã mất mẹ. Bất kể có bao nhiêu phong quang, bao nhiêu vinh diệu, thực chất bên trong nàng và ta đều một kiểu, đều chỉ là cô nhi không thân nhân mà thôi.”



Y thần sắc tịch liêu, nhìn phố dài phồn hoa, thương phố náo nhiệt, dòng người chen chúc, huyên náo bốn phương tám hướng, nói cười xa xa gần gần, nhưng mà, hết thảy hết thảy, đều chẳng liên quan đến y.



“Ngươi biết không? Tịnh Viên, trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng nhất, nếu như không còn người này, đó là ngực bị móc rỗng mất một tảng, suốt đời suốt kiếp cũng chẳng sao lấp đầy.”



Bất kể là qua bao nhiêu năm, bất kể còn có thể gặp gỡ những chuyện vui mừng cỡ nào, y vẫn sẽ nhớ rõ, người kia, vĩnh viễn vĩnh viễn không còn.



Sử Tịnh Viên trong lòng rầu rĩ, không nỡ nói gì. Mấy năm qua, vô luận là lúc nên thư thái khoái ý như thế nào, Yên Lẫm… đều chưa từng có khoái lạc hoàn toàn lần nữa.



Y ở đây trầm lặng, trái lại bản thân Yên Lẫm đã xốc *** thần, cười sang sảng một tiếng: “Tịnh Viên, đang yên đang lành, ngươi lại chọc ta mất hứng, lát về phải phạt…”



Còn chưa dứt lời, ngoài mấy bước bên đường bỗng nhiên loảng xoảng, tiếng khay chén rơi xuống đất, tiếng bàn lật, loạn cả lên. Có người gầm thét, ngay sau đó kình phong gào thét đập vào mặt.



Dị thanh chợt nổi, Sử Tịnh Viên đã biến sắc, tiến lên một bước, ngăn phía trước Yên Lẫm, chúng hộ vệ khác lập tức vây tròn bảo vệ Yên Lẫm ở giữa, bốn năm tốp ám vệ chung quanh cũng không thèm che giấu thân phận nữa, vội vàng lướt đến gần, tạo thế ứng biến.