[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 144 : Mới nghe chuyện xưa

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Đến trà lâu, Dung Khiêm không chút hoang mang, đuổi Thanh Cô đi an bài ngừng việc buôn bán trước. Tất cả khách nhân tiền trà không thu, các trà nữ tiền công chiếu mà trả, mọi người nghỉ ba ngày…



Dặn dò xong những việc lặt vặt, lại quay qua Phong Trường Thanh cười nói: “Trường Thanh, ta giao nghĩa muội cho ngươi.”



Phong Trường Thanh biết y không yên tâm Thanh Cô, chỉ sợ lúc y không nhìn thấy, có người thừa cơ làm khó nàng. Vừa rồi lúc đồng hành, Sử Tịnh Viên đã lặng lẽ nói cho hắn biết sự tình đã qua. Chỉ bằng việc Thanh Cô ở trước mặt tất cả đại nội thị vệ hung hãn ném Hoàng đế, cho dù Hoàng đế có thể không truy cứu, người bên dưới cũng không chịu phục, khó tránh có người âm thầm ngáng chân kiếm chuyện.



Đã là Dung Khiêm nhắc nhở, Phong Trường Thanh tất nhiên gật đầu xác nhận. Giờ này khắc này, tuy rằng mắt thấy chân tướng sắp bị nhất nhất vạch trần, chỉ sợ mình cũng lập tức Bồ Tát bùn qua sông tự thân khó giữ, hắn lại vẫn không mảy may nhớ tới chuyện nên chuẩn bị đường lui cho mình như thế nào.



Dung Khiêm lúc này mới mỉm cười dẫn Yên Lẫm đi thẳng vào trong, vào gian phòng nội viện của mình. Sử Tịnh Viên đương nhiên sẽ không đi theo, chỉ huy mọi người, lập tức phong tỏa trà lâu, mà còn phái người tra lai lịch xuất nhập của người trong trà lâu gấp.



Yên Lẫm không nói không rằng theo Dung Khiêm đi thẳng một mạch, trong lòng càng nghĩ càng nghẹn khuất khó chịu.



Những năm gần đây y phái ra bao nhiêu nhân thủ, tìm kiếm Dung Khiêm khắp thiên hạ, nhưng đâu ngờ được Dung Khiêm lại mở trà lâu buôn bán ngay dưới mí mắt y.



Y ngẫu nhiên xuất cung, thậm chí từng có vài lần trực tiếp đi qua cửa trà lâu, mà trước nay cũng không biết, thì ra người y muốn gặp nhất, ở ngay trong trà lâu gần kề gang tấc?



Y thật là càng nghĩ càng buồn bực, càng suy tư càng ảo não, sắc mặt âm trầm, ánh mắt kích phẫn.



Cũng may lúc y sắp hết kiềm chế nổi, Dung Khiêm cuối cùng đã dẫn y vào phòng mình, tùy tay đóng cửa phòng. Dung Khiêm khẽ cười nói: “Hơn hai năm không gặp, có lẽ bệ hạ thập phần lo lắng với tình hình của ta sau khi chia tay nhỉ?”



Đã đến lúc này, y trái lại có định liệu trước, thái độ cực tự nhiên. Sự tình khẳng định chẳng thể giấu, y cũng không giấu nữa. Đương nhiên trong chín phần mười lời thật, y khẳng định phải trộn thêm một phần mười lời nói dối, đây mới là cảnh giới cao nhất của bịa chuyện.



Cả người Yên Lẫm đột nhiên căng thẳng.



“Bệ hạ còn nhớ việc hình trường ngày đó chứ?”



Yên Lẫm chầm chậm chuyển ánh mắt lên tay áo trống rỗng phân nửa bên phải Dung Khiêm. Trời biết y phải cố lấy bao nhiêu dũng khí, mới có thể nhìn thẳng vào vết thương quá nặng năm đó mình lưu lại.



“Ta vĩnh viễn sẽ không quên.”



Chỉ có ở trước mặt Dung Khiêm, y mới thật sự đương nhiên như thế, hoàn toàn không tự giác, dùng ta để tự xưng.


Năm đó trong lòng biết tất chết, một ý cầu đi, thái độ đương nhiên tiêu sái mà tuyệt tình, hiện tại biết tương lai có khoảng thời gian rất dài phải ở cùng nhau, Yên Lẫm lại là một Hoàng đế, tâm tư sâu mà trọng, để tận lực làm cho quan hệ hai bên tốt hơn, có mấy lời mềm mỏng vẫn thật sự không thể không nói.



Lúc đầu Dung Khiêm cũng chỉ cho rằng lời này nói ra chẳng qua là sách lược, chỉ là nói vậy thôi, dần dần cũng thấy mềm lòng, âm thầm cười khổ, bất kể có nguyện ý thừa nhận hay không, lời này vẫn thật sự là từng chữ từng câu đều thật lòng.



Y ngữ khí nhu hòa, vẻ mặt buồn rầu, tình cảm trong ngôn từ tuy nhạt, lại có thể làm người ta cảm nhận được một cách rõ ràng, vẻ nghiêm nghị trên mặt Yên Lẫm chậm rãi dịu đi từng chút, ánh mắt dần dần êm dịu, từ từ cúi đầu, thanh âm dần bi thương: “Nhưng mà, ngươi thủy chung không chịu đến gặp ta.”



Dung Khiêm thở dài: “Ta không gặp bệ hạ, chính là không muốn bệ hạ khó xử, thử hỏi, với thân phận công tích của ta, bệ hạ định an trí ta như thế nào.”



Yên Lẫm im lặng không thể đáp.



Y đã không còn là thiếu niên hoảng hốt kinh loạn của hai năm rưỡi trước. Y năm đó, chợt nghe chân tướng, có thể điên cuồng muốn tìm Dung Khiêm về, muốn trả hết thảy, lại thêm vinh quang chí tôn chí quý, lấy làm bồi thường.



Mà tự mình chủ chính quốc gia hơn hai năm, càng trầm thục nội liễm, tâm tính kiên nghị, y hiện tại đã biết, quốc gia đại sự, không thể thuần bằng tình cảm mà quyết.



Có việc, không cách nào trả công đạo cho người ta.



Dung Khiêm là người tốt, là trung thần, là người đối đãi y thật lòng nhất trên đời này, nhưng mà hết thảy đều không thể thay đổi cục diện trước mắt.



Yên quốc đã có chủ nhân chân chính, quốc gia hiện tại quốc thái dân an, quyền uy của y đã xác lập, kếu cấu quyền lực của triều đình đã hoàn toàn đổi mới từ lâu.



Quốc gia này, không cần một thần tử quyền lực quá lớn, uy vọng quá lớn và công lao cũng quá lớn. Bất kể Dung Khiêm có dã tâm hay không, sự tồn tại của y chính là một loại uy hiếp với hoàng quyền.



Mà triều đình bá quan đã đạt thành cân bằng quyền lực mới… Càng tuyệt đối không thích có một sự tồn tại cường đại như vậy, bỗng nhiên chui ra lần nữa. Nhất là, y hiện tại đang chuẩn bị dụng binh với Tần, chính cục quốc gia càng không chịu nổi mảy may xao động.



Làm sao an trí Dung Khiêm, làm sao quyết định đãi ngộ tương lai của Dung Khiêm một cách hợp lý, kỳ thật hơn hai năm qua y vẫn luôn suy nghĩ, thế nhưng vẫn không thể tìm được đáp án lý tưởng.



Sau khoảng trầm mặc lâu dài, Yên Lẫm mới chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt u buồn bi thương. Y cơ hồ là bắt buộc mình nhìn tay phải đã vĩnh viễn mất đi kia của Dung Khiêm, trong lòng lạnh lùng bức bách mình nhớ lại, trường lăng trì vô tình, thương tổn tàn nhẫn kia. Là y một tay tạo thành, tất cả vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn, khắc bạc quả ân, tàn nhẫn vô tình, đều là y, mà cuối cùng, hóa ra ngay cả bồi thường và hồi báo cơ bản nhất y cũng không thể làm được.



Hóa ra những năm gần đây tìm kiếm, những năm gần đây bất an, đều chẳng qua là những hành vi giả dối để y tự an ủi lương tâm mình. Phải chăng y chưa từng chân tâm nghĩ đến báo đáp? Nghĩ đến bồi thường? Nghĩ đến buông ra hết thảy quyền mưu tính toán chỉ lấy chân tâm đi hồi báo chân tâm của người nọ?



Y như thế, phải chăng kỳ thật chính là người dối trá nực cười, giả nhân giả nghĩa nhất thế gian.