[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 146 : Lò lớn trăn trở

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


“Tịnh Viên, ta cả đời này, chỉ tùy hứng một lần. Từ đó liền vạn kiếp bất phục, một đời xấu hổ không chịu nổi.”



Một lần tùy hứng, một lần lăng trì.



Sử Tịnh Viên muốn an ủi y, nhưng mở miệng cũng gian nan: “Y đã trở về…”



“Nhưng không có nghĩa là sự tình chưa từng phát sinh.” Yên Lẫm nhìn phía trước với đôi mắt mờ mịt: “Y vắng mặt, ta ngày ngày nhớ y, ngày ngày trông y, gặp y rồi, mới bỗng nhiên nhớ lại, ta có lỗi với y như thế. Ta kỳ thật không phải lo lắng qua đêm bên ngoài không ổn, ta chỉ là không biết làm sao đối mặt với y, làm sao trò chuyện với y, làm sao cười với y, ta… ta chỉ biết, chuyện đã phát sinh, chính là đã phát sinh, bất kể làm gì nữa, bất kể hối hận như thế nào, hổ thẹn như thế nào nữa, đều không thể vãn hồi, hết thảy đều không thể về lại ngày trước. Việc này với y có trách ta hay không, y phải chăng để bụng, hoàn toàn không liên quan, ta chỉ là…”



Y đưa tay, chỉ chỉ ngực mình: “Không lừa được chính mình, như thế mà thôi.”



Sử Tịnh Viên lặng thinh, chỉ là trong lòng khó chịu không thể nói nên lời.



Yên Lẫm vẫn cảm thấy mình vô cùng vô cùng có lỗi với Dung Khiêm, nhưng từ góc độ của Sử Tịnh Viên mà nhìn, trừ mệnh lệnh lăng trì quá tàn nhẫn, những chuyện khác Yên Lẫm đều chưa từng làm sai.



Chính biến cũng vậy, đoạt quyền cũng thế, vốn chính là bản thân Dung Khiêm từng bước an bài. Khi đó Dung Khiêm cố ý chuyên quyền độc đoán, kiêu xa ngạo mạn, quyền thế át trời, làm bao nhiêu việc quân vương không thể dung. Y tự tìm đường chết như vậy, sau lại bị bắt bị ban chết, cũng thật thật sự sự không thể trách lên người Yên Lẫm.



Yên Lẫm cả đời này, chỉ nghe theo tâm ý của mình, tùy hứng một lần kia, chưa ban rượu độc cho y, mà là hạ lệnh lăng trì, từ đấy trọn đời vĩnh viễn không còn nụ cười.




Giữa cảnh chiều hôm, cung cấm hùng vĩ, như một con cự thú lạnh lẽo, im lặng chờ đợi tế phẩm của nó.



Hoàng cung, quốc gia, vương quyền, bách tính, hết thảy hết thảy, quan miện đường hoàng, cao cao tại thượng.



Sử Tịnh Viên biết, tất cả khoái lạc, tất cả tự do, tất cả hạnh phúc của Yên Lẫm, cuối cùng đều chỉ có thể im lặng chôn vùi sâu trong cự thú này.



Sự tình Dung Khiêm dặn dò, Phong Trường Thanh làm đương nhiên là rất tận tâm. Thanh Cô cũng không thêm phiền toái cho y. Nàng ẩn ẩn biết đã xảy ra một đại sự khó lường, vì thế chỉ xử lý tốt các tạp vật, sau khi xác nhận Dung Khiêm không cần phân tâm vì chút việc vớ vẩn này, liền về phòng mình, an tâm chờ đợi sự tình qua đi, lúc Dung đại ca rảnh, lại nói rõ với nàng sau.



Thanh Cô dàn xếp xong, Phong Trường Thanh lại tiễn Sử Tịnh Viên và Yên Lẫm, lúc này mới có thời gian, sa sầm mặt, lấy ra uy nghiêm tổng thống lĩnh đại nội thị vệ của mình, nghiêm lệnh những thị vệ đó, không cho bất cứ ai ghi hận rồi đi làm khó Thanh Cô. Đối mặt với thượng ty trực tiếp, ngần ấy thị vệ ở đây tự nhiên chẳng ai dám hó hé tiếng nào, chỉ im lặng lĩnh mệnh.



Sau khi giao xong, hắn liền cùng Dung Khiêm trở về phòng trước. Dung Khiêm cũng không nóng lòng đối khẩu cung với hắn, chỉ hỏi hắn Yên Lẫm rốt cuộc là may mắn thế nào, chạy tới chạm mặt với y.



Phong Trường Thanh tuy chưa từng mắt thấy cả sự kiện nhưng từ lúc Yên Lẫm và Dung Khiêm mật đàm, sớm đã câu thông với Sử Tịnh Viên, tất nhiên là lập tức nói lại một lần sự tình một cách ngắn gọn nhanh chóng.



Dung Khiêm thần sắc bất động, nghe hắn nói hết cả sự kiện, mới nhàn nhạt hỏi: “Thế người gây rối có tìm được?”