[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 152 : Ngươi là ghen tị

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Yên Lẫm vô cùng nghiêm túc vùi đầu trong đống hồ sơ như núi mà miệt mài lật, Sử Tịnh Viên bên cạnh dù bận vẫn ung dung ngồi đó, rề rà uống trà.



Yên Lẫm đầu cũng chẳng ngẩng gọi: “Tịnh Viên, ngươi đừng mãi ngồi yên mặc kệ nữa, cũng cho ta chút ý kiến đi.”



Sử Tịnh Viên không tiếp lời, cho ý kiến, cho ý kiến gì cũng có thể bị ngài bác bỏ ráo.



Thiên kim của Tôn thị lang, tuổi vừa đôi tám, dung hoa vô song, ngài nói nàng quá nhỏ, không xứng đôi. Bây giờ nữ nhi chưa gả trong đại gia tộc được tranh giành cỡ nào, có mấy người sẽ nán lại khuê phòng đến khi lớn tuổi?



Khá lắm, ta phí hết tâm tư, giúp ngài tìm ra tiểu muội Ngô thượng thư, do chịu tang mẹ mà lỡ hôn kỳ, nói đến cũng bất quá là niên hoa đôi mươi, mà tư dung đều tốt, ngài lại chê nàng quá lớn.



Quảng Đức huyện chủ, xuất thân cao quý, tài mạo đều thượng thượng, ngài nói nàng xuất thân cao quá, tính tình không khỏi kiêu căng.



Lan Lăng Hứa nữ sử, thanh trí tài danh, nhã lượng phương hoa, ngài lại nói loại tài nữ này kết giao bạn bè quá nhiều quá phức tạp.



Trương gia tiểu thư, phẩm mạo đó, trực tiếp tuyển tú tiến cung cũng không thành vấn đề, ngài cầm bức họa nhòm cả buổi, sau đó nói lông mi người ta hơi thô.



Lý gia cô nương, cũng là giai nhân tuyệt sắc, ngài dán mắt lên bức họa, cuối cùng rề rà nói ngón tay người ta không đủ mảnh.



Bằng phương pháp bới móc này của Hoàng thượng ngài, ngay cả tiên nữ trên trời, ngài cũng có thể bới ra khiếm khuyết!



Yên Lẫm không biết hảo hữu đang oán thầm mình, giữa một đống tư liệu mỹ nữ nhìn đến mắt hoa đầu váng. Nếu để triều thần biết, Hoàng đế mấy bữa nay ngày ngày nhốt mình trong ngự thư phòng, kỳ thật là đang bận chuyện cưới lão bà thay người khác, chẳng biết có thể giận thành thế nào.



“Tịnh Viên, nữ tử đủ tư cách ngươi có thể tìm chỉ được chừng này thôi sao?”



Sử Tịnh Viên một mực cúi đầu uống trà, tuyệt không ngẩng đầu trả lời. Ai còn khí lực để phí sức đi khắp thế giới tìm giúp ngài nữa. Dù sao tìm nhiều hơn, ngài cuối cùng cũng khẳng định không hài lòng, ngài đó, trong xương cốt căn bản là…
Sử Tịnh Viên tận lực mỉm cười nói: “Ngài không thể hơi có sai lầm, là nghĩ mình thành chỗ nào cũng sai. Ngài là đế vương, ngài không có khả năng cũng không nên bỏ xuống trách nhiệm, suy tính của mình. Nhưng mà, tâm tư của ngài với Dung tướng, hết thảy ngài làm vì y, chẳng lẽ không phải thuần túy xuất phát từ chân tâm? Có lẽ suy nghĩ của ngài có chỗ không đủ chu đáo, nhưng dù sao cũng không phải như ngài hiện tại đang nghĩ, mọi lúc mọi nơi, đều giấu giếm tâm ý ác độc.”



Yên Lẫm chần chừ một thoáng, mới hơi hoang mang nói: “Ta… Nếu ta không phải… thì sao lại cả việc thay Dung tướng chọn thê tử, cũng không tận lực như thế chứ.” Vì y, Dung Khiêm cả đời này đã không thân thích, một thân một mình. Thanh Cô tuy tốt, nói cho cùng chỉ là nghĩa muội, mà còn xuất thân thôn nữ, nhất định trao đổi giữa nàng với Dung Khiêm là có hạn.



Dung Khiêm bị nhốt trong phủ quốc công lớn như thế, người bên cạnh tuy nhiều, có thể tâm sự thân cận lại chẳng có lấy một.



Biết rõ y cô đơn tịch mịch như vậy, nhưng vẫn không chịu tận tâm thay y.



Sử Tịnh Viên ngạc nhiên: “Hoàng thượng vì sao cảm thấy, không thay Dung tướng chọn vợ, chính là rắp tâm hại người?”



Vẻ mặt Yên Lẫm dần bối rối: “Ta rõ ràng biết đây là chuyện phải làm, nhưng bắt đầu làm thì phiền muộn nóng nảy…”



Y chỉ những văn quyển đồ họa khắp dưới đất: “Những nữ tử đó, càng là tốt, càng là xinh đẹp, ta nhìn càng gai mắt. Ta… Ta biết, kỳ thật ta căn bản không muốn Dung tướng có vợ con. Đang yên đang lành, sao ta lại có tâm tư như vậy?”



Sử Tịnh Viên nghe mà hơi trợn tròn mắt.



Thanh âm của Yên Lẫm càng lúc càng nhỏ: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, sợ vẫn là vì phong hào quốc công và đất phong thôi. Ta cho y phong hào cao nhất, là vì để lòng mình thoải mái, ta cấp đất phong tốt nhất, là bởi vì biết, Dung tướng sẽ không rời kinh, sẽ không đi quản lý, cấp tốt hơn nhiều hơn, cũng chẳng có uy hiếp đối với quốc gia. Chỉ cần y không có con trai, tương lai mất đi, đất phong một lần nữa thu về quốc gia, Đại Yên lúc nào cũng không tổn thất, ta lại không công kiếm được thanh danh tốt là hậu đãi công thần. Cho nên, ta mới bài xích việc Dung tướng cưới vợ sinh con như vậy…”



Sử Tịnh Viên đưa tay vỗ trán, cơ hồ phải than khóc. Bệ hạ, ngài có đến mức phải biến sự tình thành phức tạp như vậy không…



“Bệ hạ, ngài là người trong cuộc mê, ngài không muốn Dung tướng có vợ con, rõ ràng chính là ghen tị mà.”



“Ghen tị?”