[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 159 : Có thể làm gì
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Dung Khiêm luôn biết Yên Lẫm có dã tâm. Một Hoàng đế trẻ tuổi mà hùng tài vĩ lược, có thể không có dã tâm sao? Minh quân, có dã tâm thích hợp, với quốc gia kỳ thật cũng coi như là chuyện tốt, nhưng mà y tuyệt đối không thể ngờ, mưu đồ của Yên Lẫm với Tần quốc, lại có thể như vậy… Lớn như vậy, ác như vậy.
Thế giới họ ở, vốn không thiếu quốc gia nữ chủ như Khánh quốc, chấp nhất đối với huyết thống bên nội, chỉnh thể trên truyền thống cũng không phải là mạnh đến thế. Nhưng giết hết tôn thất Tần quốc, lợi dụng chế độ truyền thừa kế thừa mẫu hệ thời kỳ đặc thù để cướp vương vị, không phí một binh một tốt, nuốt hết Tần quốc, ý tưởng này cũng quá…
Dung Khiêm cũng phải sửng sốt một hồi, mới có thể lắc đầu: “Bệ hạ, ngươi mưu quá lớn, chỉ sợ lại khó như ý.”
Yên Lẫm gật đầu: “Ta biết, quốc gia khác nhất định sẽ không ngồi nhìn, đến lúc đó ta sẽ bày trọng binh làm ra tư thái tùy thời chuẩn bị mạnh tay chiến một trận, sau đó chậm rãi đàm phán với họ, lui bước từng chút. Cuối cùng ta lấy đồng ý Tần Yên hai quốc vĩnh viễn không hợp nhất, Tần quốc vĩnh viễn là một quốc gia độc lập làm điều kiện, đổi lấy sự thừa nhận, thoái nhượng của họ. Thời điểm tất yếu…”
Y cắn răng, mới nói: “Cắt đất tặng thành thích đáng đi.”
Dù sao cắt là đất đai Tần quốc, y không đau lòng. Tần Yên hai quốc không hợp nhất thì thôi, chỉ cần con trai ruột của y làm vương Tần quốc, Tần quốc sẽ vĩnh viễn là minh hữu của Yên quốc. Mà làm thái hậu Tần quốc, địa vị của Lạc Xương ở Yên quốc cũng nhất định không gì phá nổi.
Dung Khiêm cười khổ thở dài: “Cách nghĩ của bệ hạ, quả là không phải người thường có thể đoán, chỉ là ta thấy việc này cơ hội thành công cực kỳ ít ỏi. Thứ nhất, Tần quốc tôn thất con cháu trải rộng, muốn nhất nhất giết hết, không phải chuyện dễ.”
“Lấy có tâm tính vô tâm, vị tất không thể. Huống chi tân vương đăng cơ, tôn thất đều phải đến chúc, lúc này xảy ra biến cố, là có thể một lưới bắt hết.” Có lẽ là kế này bản thân Yên Lẫm cũng đã trằn trọc nghĩ rất nhiều lần. Các loại khả năng đều đã có giả thiết, cho nên lúc này y đáp rất nhanh chóng.
“Thứ hai, Ngô, Vệ, Trần ba quốc đều có quan hệ thông gia với Tần quốc. Quốc quân ba quốc đều cưới công chúa Tần quốc, những công chúa này cũng sẽ sinh con.”
“Nhưng ta có chuẩn bị so với không chuẩn bị, tôn thất chết hết, Tần quốc trong triều vô chủ, người của ta bế hài tử, cầm tín ấn của Lạc Xương, lập tức vào Tần đô, sách lập tân quân, danh phận đã định, họ sẽ không kịp thi triển thủ đoạn.”
Dung Khiêm lắc đầu: “Dù ngươi thật sự giết hết tất cả con cháu tôn thất Tần quốc, dù ngươi thật sự mang hài tử tranh trước chư quốc khác, cũng vô ích. Tôn thất Tần quốc còn một người, ngươi tuyệt đối không giết được.”
Yên Lẫm thở dài thườn thượt, vẻ mặt dần dần chua xót: “Tần Húc Phi.”
Dung Khiêm gật đầu. May mắn may mắn. Bản thân Yên Lẫm không hề quên Tần Húc Phi.
Nếu y thực sự chỉ một lòng nghĩ đương nhiên mà tiến hành kế hoạch điên cuồng này, quên mất Tần quốc có một vương tử xuất sắc nhất lưu lạc dị quốc. Thế thì y thật là chỉ vì cái trước mắt, điên cuồng hồ đồ đến cực điểm.
Yên Lẫm bất đắc dĩ nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng biết chướng ngại lớn nhất của kế này chính là Tần Húc Phi. Người này là chiến tướng xuất sắc nhất Tần quốc cũng là vương tử có uy vọng nhất. Cho dù tôn thất Tần quốc đều chết sạch chết tuyệt, chỉ cần y còn, người Tần sẽ nhất định lựa chọn nghênh y từ Sở quốc về, trừ phi…”
Dung Khiêm lắc đầu, cũng không đợi y hỏi ra: “Đừng trông mong Phương Khinh Trần sẽ ngăn trở Tần Húc Phi, y sẽ không uổng phí khí lực này đâu.”
Chẳng dễ dàng được thanh nhàn, bằng cái gì mà tự mình tìm khổ cho mình xơi. Khó được sống cùng Yên Lẫm trở nên tự nhiên bình thường, tại sao còn phải tự tìm phiền phức cho mình.
Huống chi, tuy rằng bản thân Tần Húc Phi đại khái còn chưa biết, nhưng chuyện y đã từng cứu Phương Khinh Trần một mạng, Phương Khinh Trần lại rõ rành rành. Với tính tình của y, đã có một việc như vậy, cho dù y vẫn xem Tần Húc Phi là địch nhân, nếu mình chạy tới liều sinh tử với Tần Húc Phi, có khả năng vạn nhất khi không bị con hồ ly kia ghi hận. Thế thì quá là lợi bất cập hại!
Đột nhiên, hai người đều cương lại đây, không ai biết nên nói gì làm gì.
Vốn dĩ, từ lúc Yên Lẫm đến, bầu không khí giữa hai người vẫn cực tự nhiên, cực hòa hợp. Không chỉ là bắt đầu chia nhau quả cống, khi nói cười chuyện cũ thập phần khoái ý, ngay cả sau đó nói đến quốc gia đại sự, cũng dốc lòng trao đổi, tín nhiệm lẫn nhau, dù cho có chút tranh chấp nhỏ, cũng tuyệt không khách khí, thản nhiên nói thẳng.
Mãi đến giờ khắc này, Yên Lẫm nói sai một câu, cả bầu không khí đột nhiên khựng lại, khoái lạc tự tại vừa rồi, lập tức chẳng còn chút gì.
Cứ đứng khựng như vậy hồi lâu, Yên Lẫm rốt cuộc ngưng mắt nhìn Dung Khiêm, trầm giọng hỏi: “Dung tướng, ta không minh bạch. Về Tần Húc Phi, ta cũng từng suy xét, nghiên cứu các loại khả năng, cuối cùng mới nhận định, cơ hội y không thể quay về càng lớn hơn. Nhưng vì sao ngươi khẳng định như thế, y nhất định sẽ trở về, cũng nhất định có thể trở về, hơn nữa nhất định có thể thủ thắng? Vì sao trong mắt ngươi, hết thảy trở ngại phiền toái bên kia, dường như đều không tồn tại, dường như chỉ cần ta vừa phát binh, địch nhân lớn nhất sẽ nhất định là Tần Húc Phi?”
Dung Khiêm cảm thấy hiện tại đầu mình chẳng những đau, mà còn rõ ràng đã căng ra.
Ôi, vì sao ta biết? Đương nhiên là bởi vì ta trước đó đã minh bạch thiên cơ, đã sớm biết hết thảy ở Tần quốc đều là độc thủ kia của Phương Khinh Trần đang thúc đẩy, chẳng qua lời này không thể nói cho ngươi biết.
Vì sao ta biết… Đề mục này cũng quá khó đáp.
Chẳng lẽ ta nói, ta từng nghiêm túc nghiên cứu hết thảy tư liệu về Tần Húc Phi, mà còn rõ như lòng bàn tay với tính cách của Khinh Trần, tất cả hiện trạng Sở quốc, cho nên có thể ra phán đoán như vậy? Lời này cho dù y có thể nói, cũng phải có người tin nha. Bây giờ các quốc tuy rằng đều phái ra không ít mật thám nắm giữ tình báo thiên hạ, nhưng trọng tâm đều là ở các quốc gia giáp giới chung quanh, có uy hiếp với mình, quốc gia ngoài ngàn vạn dặm, không hề liên quan với mình này, có gì đáng quan tâm.
Nếu không có phiên biến cố này, Tần Húc Phi khẳng định là ở Sở quốc không thể quay về Tần quốc được. Sở quốc mặc dù không có chiến loạn, nhưng chính cục không hề ổn định, tranh đấu giữa người Tần người Sở, một mực ngầm tuôn trào. Người sáng suốt đều biết, người Tần ngoài mặt nắm giữ chính quyền, nhưng bởi vì kế tục không có sức, kẻ thắng cuối cùng nhất định là người Sở. Chẳng qua, đó phải là chuyện mười mấy hai mươi năm sau.
Nói cách khác, vốn Sở quốc nên là phải hai mươi năm sau, mới có thể hoàn toàn ổn định, bắt đầu có thể tạo thành uy hiếp với chung quanh. Mà Yên quốc cách Sở quốc quá xa, căn bản chẳng tiếp giáp, càng hoàn toàn không cần lo lắng Sở quốc.
Dưới tình huống như vậy, Dung Khiêm ngươi có lý do gì mà chạy đi nghiêm túc nghiên cứu hết thảy về Sở quốc? Càng đừng nói Dung Khiêm ngươi không phải vẫn ẩn giữa nông thôn, rời xa triều đình sao? Vậy lại là cỗ thế lực nào, có thể cho ngươi vận như lòng bàn tay, chịu đi giúp ngươi tìm hiểu chuyện không có bất cứ ý nghĩa gì như vậy?
Dung Khiêm hận không thể ôm cái đầu đang làm đau mà kêu khổ.
Ôi, biết thiên cơ, lại không thể tiết lộ một chữ, thật là chuyện thống khổ nhất thiên hạ. Khó trách những người tiên đoán tự cổ chí kim, chẳng thấy mấy kẻ có kết cục tốt mà.