[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 171 : Lời không thích đáng

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Phương Khinh Trần muốn Tần Húc Phi không thể quá kiêu cuồng, ánh mắt Tần Húc Phi chợt động, ý như không tin, lại tuyệt không dám coi thường lời Phương Khinh Trần nói, chỉ trầm giọng hỏi: “Ba người nào?”



“Yên quốc Dung Khiêm, vừa là danh tướng, cũng là danh tướng. Hơn mười năm trước, y đã vừa nuôi nấng vị vua mồ côi, vừa bình định phản nghịch tứ phương, vừa chỉnh đốn triều cục, vừa chống lại dị quốc xâm lấn, cả đời chưa bại một lần, người này có thể làm địch của ngươi.”



Tần Húc Phi vui vẻ gật đầu: “Người này là hào kiệt đương thời, ta cũng sớm biết kỳ danh. Luận lý chính, ta kém xa y, luận quân lược, ta cũng vị tất nhất định thắng y, chẳng qua, vô luận Yên vương hiện nay hậu đãi quan tâm y như thế nào, cũng tuyệt không dám phái y lĩnh quân…” Y hơi cười khẩy một tiếng: “Đế vương tâm thuật, nên là như thế.”



Phương Khinh Trần cười gật đầu, rất tốt, mấy năm nay lịch luyện, cuối cùng đã có chút lý giải với đế vương tâm thuật, không tồi, có tiến bộ.



“Ngô quốc Tiêu thị hậu tộc, kỳ tài dị năng cực đông, mà hoàng hậu Tiêu Thanh Thương, càng là nữ trung hào kiệt, tài lược vô song, uy danh tuy không truyền trên đời, bản lĩnh lại không thua bất cứ anh hùng đương thời nào, người này nếu như lĩnh quân…”



Tần Húc Phi nhíu mày hỏi: “Ngô quốc Tiêu thị hậu tộc có kỳ năng, thiên hạ đều biết, nhưng hoàng hậu Tiêu Thanh Thương này, vây ở hậu cung, chưa từng tham gia chính sự, cũng chưa bao giờ có cử động kinh thế, làm sao…”



Phương Khinh Trần cười khẩy: “Cử động kinh thế? Cử động kinh thế của nàng ta nhiều lắm, chỉ là những công lao đó phần nhiều nhường cho người khác, đầu gió luôn do người khác ra. Người người đều nói Ngô vương là nhân trung long phượng, lên từ thảo mãng, chỉ mất mười năm đã có thể lập quốc, xây dựng đại nghiệp kinh thế, người đời kính phục. Nhưng đâu biết nếu như không có Tiêu Thanh Thương, thi cốt Ngô vương sợ đã sớm hóa thành tro.”



Y đưa mắt, nhìn vẻ mặt Tần Húc Phi rất đỗi do dự, bất giác cười nói: “Việc này cực kỳ ẩn mật, ta cũng là tình cờ tra biết chân tình. Tin hay không, tự nhiên ở ngươi.”



Tần Húc Phi cười gật đầu: “Ngươi đã có thể quả quyết như thế, ta tự nhiên tin. Chỉ là Tiêu Thanh Thương kia dù mạnh hơn nữa thì thế nào. Thiết nghĩ… Ngô vương cũng đồng dạng tuyệt đối không dám để nàng ta lĩnh binh xuất chinh đâu?”



Y nhịn không được hừ một tiếng: “Quyền thế ảnh hưởng của Tiêu gia đã đủ lớn. Ngô vương chỉ cần đầu óc còn tỉnh táo, sẽ không cho người Tiêu gia càng nhiều cơ hội xuất đầu lộ mặt lập công lao nữa. Cho nên, chỉ cần ta không đánh tới kinh thành Ngô quốc, không tổn lợi ích của tộc Tiêu thị, hẳn sẽ rất khó đối trận với vị nữ trung hào kiệt kia.”



Phương Khinh Trần cũng gật đầu, xác nhận phán đoán của y: “Người thứ ba này, chính là Vệ quốc…” Y thoáng chần chừ, ngẫm lại tên khốn Triệu Thần lấy làm gian thần là mục tiêu của nhân sinh kia, đoán những việc tốt đẹp như mở mang bờ cõi là tuyệt không thể dính dáng đến gian thần, làm gian thần, không ở hậu phương kéo chân nói xấu các tướng quân tiền phương đánh giặc đã là thất trách, còn trông mong y ra trận đánh giặc sao?




Kỳ thật chân tướng năm đó, sớm không thể tìm hết. Ngay cả y cũng chỉ là phỏng đoán, mà không thể biết chi tiết, lại không nắm được chứng cứ nào.



Chỉ là phỏng đoán như vậy đã đủ để người trước mắt này nhảy dựng lên giết người diệt khẩu nhỉ.



Phương Khinh Trần cảm thấy phẫn nộ cực độ, nhưng phẫn nộ này lại không chỉ là bởi vì tên kia dám bóc trần chuyện cũ mà y không thích có người nhắc với mình nhất, mà là Tần Húc Phi lại đần đến mức chủ động bóc trần loại sự tình này.



Tên đần độn này, sao lại ngu không ai bằng đến nước này?



Triệu Vong Trần rắp tâm ra sao, liên quan gì tới y? Phương Khinh Trần mình có nguy cơ gì, lại liên can gì y! Nắm giữ bí mật đáng sợ nhất dễ dàng chuốc vạ vào thân nhất, lại không biết kín miệng như bưng, mà là nhịn không được tự mình chuốc khổ mở miệng nhắc nhở người e rằng không muốn bị y nhắc nhở nhất.



Thân tại vị trí như họ, đã thấy bao nhiêu sát phạt đẫm máu, trở mặt vô tình, phản bội bán đứng như vậy, sao y vẫn có thể ngốc đến mức vì biểu đạt một chút quan tâm, mà không biết tự bảo vệ?



Phương Khinh Trần là ai? Tần Húc Phi lại là ai? Cho dù ẩn ẩn có chút tiếc nhau, nói cho cùng vẫn là kẻ địch. Cho dù hai quốc bởi vì thế cục trước mắt tất nhiên phải liên thủ hỗ trợ, rốt cuộc trong tối cũng đang tranh chấp phòng bị đối phương. Sao ngươi có thể thẳng thắn vô tư, không hề có tâm cơ mà nói ra cơ mật ngươi nắm giữ như thế? Ngu xuẩn!



Phương Khinh Trần vì Tần Húc Phi mà phẫn nộ, càng vì sự thật rằng mình cư nhiên bởi vì Tần Húc Phi mà phẫn nộ này… càng thêm phẫn nộ…







Hai tướng này một là tướng trong Tể tướng một là trong tướng quân.