[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 183 : Hữu tâm vô tâm
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Trực tiếp dẫn thái thượng hoàng xuất cung, đương nhiên rất trái lễ pháp. Chẳng qua những năm nay chẳng một ai dám đến đàm luận những quy củ cũ rích này với Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần chỉ để lại một câu buổi tối trước khi cửa cung khóa sẽ trở về, liền cùng Sở Nhược Hồng chung một ngựa, trước mắt bao người, thoải mái xuất cung.
Y cũng không cần tùy tùng, chỉ một mình dẫn theo Sở Nhược Hồng, khắp trong kinh thành này, cưỡi ngựa, chỗ nào cũng đi đi dòm dòm.
Hai người họ, vốn đều nên là nhân vật khiến người chú ý. Một là Hoàng đế từng ngự xa hoa cái, tuần tra kinh đô, một là người Sở quốc vạn chúng kính ngưỡng, từng nắm giữ, hiện tại cũng vẫn đang nắm giữ, thực quyền trọng nhất Sở quốc.
Thế mà, kinh thành rộng lớn này, đầu đường cuối ngõ, phồn hoa lướt qua, người có thể nhận được họ, lại gần như không có.
Sở Nhược Hồng bị giam cầm quanh năm, mà Phương Khinh Trần trong hai năm qua vẫn gần như là tự mình cấm túc trong hậu viện hầu phủ.
Phố xá Sở kinh vẫn đang tiêu điều. Nơi nơi là một cảm giác cũ kỹ u tối.
Tuy nói Sở quốc đã yên ổn hơn hai năm, nhưng kinh thành từng trải qua nội loạn và chiến hỏa này, tuy rằng không phải nơi bị phá hoại nghiêm trọng nhất, cũng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí. Những xó xỉnh hẻo lánh, cửa ngõ đầu tường nhà nghèo, có rất nhiều nơi vẫn đang còn lưu lại những lỗ hổng, vết cắt đao thương chém xuống, rồi cả những vết sém của khói lửa.
Trên cao đầu đại mã, một đường đi tới, Sở Nhược Hồng nhìn tình cảnh hiu quạnh thế này trong mắt, vẻ mặt dần hơi nặng nề, thân giữa kinh hoa mênh mông phồn hoa không còn này, trong lòng cũng uất ức khó mà giãn ra.
Hắn thấp giọng nói: “Khinh Trần, chúng ta ra khỏi thành được không? Ta không muốn nhìn nữa. Ta nhớ ngươi trước kia thích nhất là dẫn ta trèo lên ngọn núi cao nhất bên kia, chúng ta ở đó nhìn xuống trời đất, thong dong tự tại biết mấy.”
Phương Khinh Trần cười nói: “Được.”
Sở Nhược Hồng quay đầu nhìn đông ngó tây một phen: “Những người đi theo thì làm sao? Họ sẽ để chúng ta ra khỏi thành không?”
Phương Khinh Trần bật cười: “Ngươi biết có người đi theo?”
“Ta không nhìn thấy. Bất quá, ta đoán, luôn có người không yên tâm…”
Sở Nhược Hồng chậm rãi nghiêng người kề đến Phương Khinh Trần, chậm rãi đưa tay ôm Phương Khinh Trần, ánh mắt yên lặng nhìn y, rất lâu không nói gì.
Khi hắn lại mở miệng, thanh âm như là nói mớ: “Khinh Trần, ngươi là người quan trọng nhất thân cận nhất của ta trên đời này. Trừ ngươi ra, chưa ai từng thật lòng đối tốt với ta. Ta vẫn cảm thấy, cho dù là trời sụp đất nứt, sơn xuyên chảy ngược, ngươi cũng sẽ không thay đổi, ngươi cũng sẽ không vứt bỏ ta, ngươi chung quy sẽ ở bên cạnh ta. Ngươi vẫn, vẫn là…”
Tay trái chậm rãi xoa ngực Phương Khinh Trần, từ từ dời đến giữa ngực: “Ngươi vẫn là người ta coi còn quan trọng hơn cả tính mạng mình. Nhưng mà, Khinh Trần… Kỳ thật… Tất cả quan tâm bảo vệ của ngươi với ta, thì ra đều là giả, phải không?”
Phương Khinh Trần chỉ cười, vừa không nói chuyện, cũng không động đậy.
Sở Nhược Hồng ngơ ngác nhìn y, chờ đợi rất lâu rất lâu.
Không nghe thấy y đáp lại một câu, không nhìn thấy một chút biểu tình của y.
Hắn buồn bã nở nụ cười, ánh mắt dần dần tuyệt vọng mà bi thương: “Khinh Trần, trong tim ngươi, rốt cuộc đang nghĩ gì? Trên đời này, rốt cuộc có người nào, là ngươi chịu dùng chân tâm đi yêu, chân tâm đi bảo vệ, chân tâm đi bao dung không? Khinh Trần, ta thật muốn… Ta thật muốn xem tim ngươi. Tim ngươi rốt cuộc có phải là màu đỏ? Có phải thật sự vẫn đang đập?”
Hắn khẽ lẩm bẩm lải nhải, bi thương tuyệt vọng trong mắt, sâu không thấy đáy, ngữ khí lại càng dịu dàng quỷ dị: “Khinh Trần… Ngươi cho ta nhìn một cái, được không.”
Một nút áo, lại một nút áo. Một dây, lại một dây. Sở Nhược Hồng vô cùng nghiêm túc, vô cùng ôn nhu, vô cùng có trật tự, một chút, lại một chút, tháo vạt áo Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần chậm rãi tựa đầu lên đại thụ phía sau, hơi mệt mỏi mà nhắm mắt, cười nhẹ nói: “Được!”
Nhìn ***g ngực lõa lồ của Phương Khinh Trần, Sở Nhược Hồng cười khanh khách, trong tiếng cười không hề có một chút vui mừng đắc ý.
Tiếng cười kia cứng nhắc như thể một bộ xương khô không có máu thịt, thanh âm khô khốc do xương cổ họng cạ nhau, ma sát mà ra.
Hắn dùng tay phải, cầm con dao bạc vừa rồi hắn còn dùng để cắt bánh bổ trái cây cho Phương Khinh Trần, giơ tay lên, chuẩn xác đâm vào ngực Phương Khinh Trần.