[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 192 : Muốn ngừng không thể

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


“Khinh Trần, Khinh Trần, tỉnh tỉnh…”



“Khinh Trần! Rời giường đi! Thái dương chiếu tới mông rồi kìa!”



“Hồ ly chết toi! Cậu dậy cho tôi!”



Phương Khinh Trần không thể nề hà, ôm đầu kêu thảm.



Trời ơi! Nữ nhân ác ma hóa thân này, tại sao nhất định phải lấy quấy nhiễu an bình của người làm vui kia chứ! Giờ đã là lúc nào rồi, cô không thể biết điều một chút, bảo trì an tĩnh một lát, cho dù không thể để ta ngủ an an tĩnh tĩnh, tốt xấu cũng cho ta bảo trì tâm tình tiêu điều tịch mịch hiện tại này lâu một chút chứ?



“Hồ ly khốn kiếp! Mau dọn dẹp mình gọn gàng! Ngươi thật sự nhớ nhung bổn cô nương như vậy, giờ đã muốn được đưa về tay bắt mặt mừng với bổn cô nương hả?”



Trong ngữ khí hung ác của Trương Mẫn Hân, khiến người không tìm ra xíu xiu ý tứ lo lắng và quan tâm. Mà Phương Khinh Trần hiển nhiên cũng càng nguyện ý đem hành vi kiểu này của cô suy nghĩ đến phương diện chỉ sợ thiên hạ không loạn.



Bởi vì mất quá nhiều máu, Phương Khinh Trần hơi suy yếu vô lực. Y nằm nhũn trên giường, chỉ hờ hững nói: “Cho dù ta vốn cực kỳ nguyện ý trở về, nghĩ đến có cô chờ trong Tiểu Lâu, cũng tình nguyện giày vò ở hồng trần bể khổ này thêm vài năm nữa.”



“Hừ, cho dù cậu muốn về, cũng phải xem giáo sư có thông qua không chứ? Cậu coi mấy việc cậu làm đó…”



“Có vấn đề gì, nên làm ta đều làm rồi.” Thanh âm của Phương Khinh Trần càng uể oải không có sức.



Sâu trong Tiểu Lâu, Trương Mẫn Hân khẽ nhíu mày. Cùng mấy người bạn bên cạnh, trao đổi ánh mắt lo lắng.



Thân thể bị thương nặng và mất máu chỉ xếp thứ hai, mỏi mệt và vạn sự đều rồi trên *** thần, cách nghĩ tâm nguyện đã xong, sẽ làm Phương Khinh Trần rất tự nhiên bỏ đi kháng cự và nỗ lực. Thân thể đã mất đi ý chí cầm cự, cường hãn hơn nữa, sợ cũng rất khó tiếp tục cầm cự.




“Còn không phải đều là cậu hại!”



“Ê, sắc nữ, ta với y cách đâu chỉ tám trăm dặm, mấy việc này liên quan gì tới ta?”



Ngô Vũ cười khổ tiếp lời: “Thật muốn nói đến thì quả thật có quan hệ với cậu đó. Nếu không phải cậu gây chuyện thị phi giở trò gian trá giữa Tiểu Dung và Yên Lẫm…” Chưa dứt lời, cô đã tự lắc đầu trước.



Phương Khinh Trần cau mày, trong đầu cuống cuồng. Hai cái người này! Sao nói cả buổi trời vẫn chưa nói trọng điểm? Tiểu Dung rốt cuộc làm sao?



Y hiện tại tâm trạng vội vàng, cũng lười đi tranh luận với Ngô Vũ, mấy cái gọi là trò gian trá lúc trước y làm đó, kỳ thật độc thủ lớn nhất sau màn là Trương Mẫn Hân, mà không phải bản thân y.



Trương Mẫn Hân lúc này cũng thở dài: “Không chỉ là những trò gian trá đó, còn cả phong phong vũ vũ cậu gây ở Tần quốc, từ sau khi biết Tần Húc Phi thật sự lĩnh binh về nước, Yên Lẫm mấy ngày không thể ngủ ngon, sau đó y vẫn quyết định phải xuất binh…”



“Ta biết. Ta từng nhận được phi tín, Yên quân đã đánh hạ hai tòa thành Tần quốc, bất quá, bởi vì vị trí và phương hướng tiến công bốn quốc lựa chọn đều bất đồng, trước mắt Yên quân vẫn chưa thể đối mặt với quân đội Tần Húc Phi.”



Phương Khinh Trần không hiểu: “Nhưng việc này thì liên quan gì Tiểu Dung? Y hiện tại đâu vào triều, rảnh rang một mình. Dù sao cũng không đến mức, Yên Lẫm sẽ vì Tiểu Dung giấu giếm không báo mấy sự tình, mà trở mặt bức cung, nghiêm hình tra tấn gì đó chứ?”



“Yên Lẫm đương nhiên sẽ không, y chỉ là sau khi quyết định, không thể không ngả bài với hai người không hy vọng y phát binh Tần quốc nhất mà thôi.”



Phương Khinh Trần suy tư nói: “Trừ Tiểu Dung ra, người kia nên là vị hoàng hậu y cưới đến từ Tần quốc đó?”



“Đúng vậy. Ngày đó, hai người họ nói chuyện không vui vẻ lắm…”