[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 201 : Diệu kế cẩm nang
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Mắt thấy Yên Lẫm trù trừ không tiến, bọn thị vệ sắc mặt tái nhợt ngươi nhìn nhìn ta ta nhìn nhìn ngươi, cuối cùng có người gan lớn ho một tiếng, thấp giọng gọi khẽ: “Công tử.”
Yên Lẫm phục hồi *** thần, thản nhiên nói: “Đi nhanh đi, thời gian sắp không còn kịp rồi.”
Y lúc này mới tiếp tục giục ngựa đi, bóng dáng đoàn người dần dần dung vào nơi sâu nhất trong tăm tối.
Yên Lẫm đi rồi, Dung Khiêm quay người vào phủ, lại còn phải thay ai đó khắc phục hậu quả.
Việc đầu tiên chính là lên cao lâu trong hoa viên gọi Thanh Cô xuống.
“Dung đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Huynh phân phó muội như vậy, muội lại không biết gì hết, thật là sắp bị hù chết rồi.”
Thanh Cô vẫn còn nơm nớp kéo căng thủ ở đó, nhìn thấy y xuất hiện, rốt cuộc mới dám buông lỏng.
Nhìn sắc mặt Thanh Cô tái nhợt, trong lòng Dung Khiêm thập phần áy náy.
Y ở trong gian phòng ấm áp, an ủi trêu ghẹo Yên Lẫm, lại để nữ tử chất phác một lòng quan tâm y sâu trên cao lâu này, không biết gánh bao nhiêu tâm tư.
Y cũng chỉ đành ôn nhu an ủi, phí không biết bao nhiêu ngôn ngữ thời gian, mới làm cho Thanh Cô tin tưởng, hiện tại thật sự đã không việc gì.
Nhưng Thanh Cô lần này bị dọa, không chịu về khu viện ban đầu nữa, tuy nói không dám yêu cầu ở cách vách Dung Khiêm như quá khứ, nhưng kiên trì phải ở ngoài viện của Dung Khiêm.
“Không được, về sau ban đêm muội không thể ở cách xa Dung đại ca như vậy.”
Dung Khiêm đau đầu.
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng mà! Việc này liên quan đến sinh tử của toàn quân, an toàn của cả quốc. Trường Thanh, ngươi phải nhớ lấy, lần này đến trong quân, mọi sự do ngươi tự quyết, nhưng nhắc nhở trong cẩm nang của ta, ngươi nhất định phải tuân thủ chặt chẽ, nếu không tướng sĩ Đại Yên ta, khó có ngày quy quốc phản hương nữa.”
Dung Khiêm vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, ánh mắt nhìn vững hắn.
Phong Trường Thanh trầm mặc một hồi, rốt cuộc gật đầu: “Dung tướng, ngài là người ta kính trọng tin phục nhất. Ngài đã nói nghiêm trọng như vậy, thế thì ta cũng cam đoan với ngài, chỉ cần ta còn một hơi, thì nhất định thủ nghiêm kế của cẩm nang.”
Dung Khiêm lúc này mới gật đầu, phất tay tạm biệt hắn. Chỉ là lần này không lễ phép đứng ngoài cửa nhìn chăm chú bóng dáng Phong Trường Thanh biến mất nữa, mà là khẩn cấp quay người cắm đầu về phòng ngủ bù.
Sau mấy ngày mấy đêm liền không ngủ không nghỉ, người thừa khỏe mạnh cũng chẳng chịu nổi, huống chi y kỳ thật là một kẻ bệnh nặng thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Thế nhưng, giờ này khắc này, *** thần mỏi mệt vô cùng, thân thể các nơi lại đều ẩn ẩn làm đau, khiến y căn bản không thể ngủ.
Cuối cùng, y lại vẫn chỉ có thể thần trí minh mẫn chịu đựng, hai ba ngày liền đều không thể ngủ bình thường, chỉ ngẫu nhiên chợp mắt một lúc rồi lại lập tức đau đớn tỉnh giấc.
Y chưa bao giờ kêu đau, nếu có người ở bên, dù ngủ không được, cũng chỉ nhắm mắt làm bộ ngủ yên, hạ nhân trong phủ đều chỉ nói y nguyên do là mấy ngày hôm trước cùng Phong tướng quân luận binh, không nghỉ ngơi tốt, cho nên khá mệt mỏi.
Ngay cả Thanh Cô cũng không thể nhìn ra, lúc y vẫn nói nói cười cười hoặc an bình ngủ say, kỳ thật vẫn đang chịu đựng nỗi khổ ốm đau phát tác.
Mà lúc này, Phong Trường Thanh đã từ biệt thánh giá, đi xa tít trong quân.
Sau khi tiễn Phong Trường Thanh, Yên Lẫm nhớ tới tin tức phủ quốc công truyền đến, biết Dung Khiêm vì cùng Phong Trường Thanh bàn việc Tần Yên giao chiến mà mỏi mệt cực kỳ, trong lòng cũng khá bất an, vốn định đi thăm Dung Khiêm, lại sợ mình một Hoàng đế vừa đến, Dung Khiêm vốn đã đủ mệt lử còn phải xốc *** thần ứng phó y, năm lần bảy lượt do dự, chung quy chỉ phái người đưa hàng loạt thuốc hay dưỡng thân bổ thần đến phủ quốc công, bản thân thì vẫn vây trong cung, âm thầm bận lòng mà thôi.