[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 203 : Lẫm lẫm khiêm khiêm

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Trời cao đất rộng, núi thẳm rừng rậm. Yên Lẫm và Dung Khiêm cưỡi ngựa đồng hành.



Chỗ gió thổi đến, chỉ nghe tiếng lá cây, tiếng chim thú côn trùng kêu vang, bốn phía chẳng còn bóng người nào nữa.



Chỉ có hai người họ, hai con ngựa, vẫn làm bạn tiến bước.



Rất lâu, Yên Lẫm mới nói khe khẽ: “Dung tướng, ngươi sẽ mãi ở bên cạnh ta, trông ta, không cho ta có cơ hội phạm sai bị lừa trên đại sự, phải không?”



Dung Khiêm mỉm cười, cũng nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi vẫn không chê ta quá đa sự.”



Yên Lẫm mắt sáng rỡ nhìn y một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ bỗng dưng cười rộ, vẻ mặt thoáng thong thả xuất thần. Khó được gặp phải vài con hươu đang nghênh ngang đi qua trước mặt, y lại như đều không nhìn thấy.



Dung Khiêm ở bên nhìn mà buồn cười: “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm. Ngươi thật sự định chỉ xách hai con thỏ hồi cung, cho các phi tử tán thưởng phong công vĩ nghiệp của ngươi?”



Yên Lẫm đỏ mặt, vội vàng làm ra vẻ nổi giận đùng đùng giục ngựa về phía trước, vừa thập phần khoa trương nhìn đông ngó tây, miệng vừa căm hận nói: “Ta không tin, hôm nay không bắn hai con báo ba con gấu thì ta sẽ không hồi cung!”



Hử, hai con báo ba con gấu? Đừng nói hiện tại trong trường săn không có, ngay cả trong mấy cái ***g chuyên nhốt mãnh thú của ty hành liệp kia, chẳng biết có số này không nữa?



Dung Khiêm trong lòng âm thầm buồn cười. Nếu tất cả lời hứa đều nhất định phải thực hiện, Hoàng thượng miệng vàng răng ngọc của chúng ta chỉ đành ở trường săn này săn đến sang năm rồi lại nói.



Y trong bụng chờ xem náo nhiệt, trên mặt chỉ cười mỉm nói: “Được, ta sẽ ở đây phất cờ hò reo, nhìn Hoàng thượng đại hiển thần uy.”



“Dung tướng ngươi thật sự đừng xem thường ta. Đừng quên, ta là ngươi dạy ra, tuy không dám nói là cao thủ gì, đối phó mấy con mãnh thú vẫn không thành vấn đề. Nhớ lúc nhỏ, ngươi dẫn ta đi săn, mới một canh giờ đã săn được…”



Yên Lẫm vốn nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt tươi cười, mới nói được một nửa lại bỗng nhiên im bặt, chỉ im lặng cúi đầu, hai tay vô ý thức vuốt ngựa. Ánh mắt không dám càng không nỡ nhìn Dung Khiêm nữa, chỉ sợ vừa ngước mắt là sẽ thấy tay áo phấp phới trong gió mạnh, không có chỗ dựa kia.



Cho tới nay, luôn nỗ lực đừng biểu hiện ra quá nhiều để ý, cho tới nay, luôn liều mạng yêu cầu mình coi như người kia không tàn tật, chỉ sợ một chút thương xót không nỡ, đều sẽ khiến người nọ đau buồn khó kham.




“Đúng vậy… Rất đẹp… Hồ ly…” Trong thanh âm của Dung Khiêm có chút ý cười không nói nên lời, lại nhớ tới Phương Khinh Trần tự luyến giảo hoạt, cũng ngày ngày mặc một thân màu trắng, bị họ cả ngày gọi là hồ ly kia.



Yên Lẫm đâu biết liên tưởng của Dung Khiêm, Dung Khiêm đã thích, y tự nhiên chẳng để ý hồ ly có phải mãnh thú y muốn tìm không. Lập tức lấy tốc độ cực nhanh giương cung cài tên, không đợi Dung Khiêm có cơ hội mở miệng ngăn trở, y đã bắn một tên.



Ai ngờ hồ ly kia nhìn thì im lặng nằm giữa bụi cỏ không hề nhúc nhích, lại thập phần nhẹ nhàng mau lẹ, lúc này như biết nguy hiểm, nhảy vọt qua bên cạnh, mũi tên nhọn như điện kia liền sượt qua lông.



Đây cũng là Yên Lẫm thật sự quá tham. Luận võ công, tuy y không phải cao thủ, công phu kỵ xạ lại thật sự không tồi. Bình thường săn bắn, tuy không phải bách phát bách trúng, mười phát trúng chín cũng có thể. Chỉ là giờ này, thích bộ lông trắng như tuyết cực kỳ đẹp của hồ ly kia, có tâm bắn cho Dung Khiêm làm khăn quàng cổ, rất sợ bị thương da lông hồ ly, cho nên chỉ bắn mắt hồ ly.



Săn bắn chỉ bắn mắt vật kiểu này, chính là phương thức xạ thủ cao nhất mới lựa chọn, bổn sự của Yên Lẫm còn chưa đến bước này. Chỉ bắn mắt mà không bắn thân, mục tiêu liền nhỏ đi nhiều, nếu hồ ly động tác linh hoạt, trốn đi tự nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.



Một tên bắn không trúng, hồ ly nọ hoảng sợ, quay người lao thẳng vào giữa khoảng rừng rậm kia mà trốn.



Yên Lẫm khẩn trương, giục ngựa điên cuồng đuổi theo, vừa đuổi vừa giương cung trên khoái mã, mấy phiên muốn bắn lại mấy phiên do dự, bắn hồ từ phía sau, cho dù bắn trúng, bộ lông kia cũng có lỗ hổng, không hoàn mỹ nữa.



Trong lòng đã muốn tặng cho Dung Khiêm, tự nhiên nên là tốt nhất, đâu chịu để con mồi cuối cùng không hoàn mỹ. Bởi vậy sau cùng vẫn cắn răng buông cung, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm hồ ly lao trốn không ngừng, toàn tâm toàn ý muốn đuổi kịp, thật sự không xong thì trắc trở thêm chút nữa bắt sống cũng tốt.



Tuy biết rõ Dung Khiêm ở ngay bên cạnh, hồ ly này sợ là có thể lập tức bắt được, nhưng thủy chung không chịu mở miệng gọi Dung Khiêm giúp, đầy lòng chỉ muốn đắc thủ bằng bổn sự của mình, lại đưa cho Dung Khiêm, mới là một phần tâm ý, mới tính là một phần lễ vật, đâu chịu bảo Dung Khiêm làm hộ.



Lúc này, y đâu còn nhớ được ý định ban đầu là muốn tìm dã thú để săn, lúc này đầy lòng khắp mắt, đều chỉ còn lại con hồ ly nho nhỏ này. Nhưng y không biết, ngay tại thời điểm y hết sức chuyên chú muốn săn hồ, Dung Khiêm y tưởng vẫn đi theo phía sau, lại không hề đến cùng.



Nháy mắt vòng qua một eo núi, xung quanh cây cối nhiều dần, hồ ly kia động tác linh hoạt, thân hình lại khéo léo, cỏ dại ven rừng lại dày, nó vòng vài vòng, lại cắm đầu vào khu rừng rậm bên cạnh, trong nháy mắt Yên Lẫm đã không tìm ra bóng dáng nhỏ xíu trắng như tuyết kia.



Yên Lẫm thoáng ngỡ ngàng giục ngựa quay một vòng tại chỗ, ngưng thần nhìn quanh bốn phía, cực lực muốn tìm kiếm chỗ hồ ly nho nhỏ đang ở, lại nghe phía sau vang lên tiếng gió mạnh, đột nhiên quay đầu, lại thấy tên lén xé gió, mũi lạnh như sao, đang đối thẳng ngực y mà bắn vút tới!



Yên Lẫm giục ngựa đuổi theo hồ ly, Dung Khiêm cũng tự phóng ngựa theo mấy bước, nhưng bỗng nhiên vẻ mặt hơi biến, cầm cương dừng ngựa, đợi ngựa của Yên Lẫm vòng qua eo núi, không nhìn thấy bên này, y mới lạnh lùng quát: “Ra đây!”