[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 206 : Mình nhũn như bông
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Dung Khiêm căn bản chẳng buồn nhìn thích khách kia thêm lần nào nữa, chỉ xa xa trông Yên Lẫm kiệt sức đang chậm chạp ngồi dậy từ giữa đám bụi mù, dường như không thể động đậy ở phương xa, nhẹ nhàng nói: “Xin ngươi ở lại lúc nữa, chờ đám hộ vệ đến rồi hãy đi.”
Y thật sự lo lắng còn có thích khách khác sẽ xuất hiện, mà mình lại đã không còn sức lực làm bất cứ chuyện gì nữa.
Sau một hồi trầm mặc, Địch Nhất mới khẽ trả lời: “Hiện tại, ngươi lại cầu ta?”
“Vừa rồi nếu ta không đáp ứng cứu A Hán, ngươi sẽ tuyệt không ra tay. Mà hiện tại, ta khẳng định đã không thể cứu được bất cứ ai. Với ngươi mà nói, ta đã không còn giá trị lợi dụng, ngươi cũng khỏi cần phải có nhiều tạp niệm nghĩ ngợi hơn. Ta biết ngươi là người tốt… Đây xem như thỉnh cầu cuối cùng của ta, ngươi chung quy không nhẫn tâm không đáp ứng chứ?”
Địch Nhất không nói không rằng, chẳng hề đáp gì.
Dung Khiêm lại như không còn để ý phản ứng của y nữa, chỉ xa xa nhìn Yên Lẫm ở phương xa.
Yên Lẫm lúc này đã miễn cưỡng khôi phục một chút *** thần, ngồi dưới đất thở phì phò. Vừa rồi sống chết trước mắt, y cố cầm cự một hơi, không cảm thấy khẩn trương và mỏi mệt. Hiện tại thoải mái rồi, lại rõ ràng đã thoát lực, nhất thời đúng là cả đứng dậy cũng không nổi.
Xa xa, y dường như hướng về bên này mà gọi hai tiếng, còn hữu khí vô lực vẫy tay, hiển nhiên là muốn gọi mình qua, nhưng mà…
Dung Khiêm khe khẽ thở dài. Hiện tại, y không dám động đậy thừa một chút, chỉ sợ bất cứ động tác rất nhỏ nào, sẽ khiến thân thể này hoàn toàn tan tành.
Y chỉ bình tĩnh nhìn nhìn mấy thi thể, ấn đường hơi nhíu. Mãi đến bây giờ, y mới có thời gian đi phân tích cả sự kiện ám sát.
Rốt cuộc là ai muốn giết Yên Lẫm?
Hiện tại triều cục Yên quốc rất ổn định, cuộc sống của bách tính rất tốt, trong nước không có quyền thần đủ để dao động hoàng quyền. Mà tôn thất cũng bị bỏ đó. Yên Lẫm không có con trai, không có anh em ruột, nếu y chết, chẳng có người thừa kế rõ ràng. Vương tộc tôn thất có quyền kế thừa hoàng vị khác, không một người nào là trong tay chân chính cầm quyền, cũng chẳng thể cam đoan quyền kế thừa của ai nhất định ưu tiên hơn những người khác. Nếu Yên Lẫm chết, không nhìn ra có bất cứ ai có thể được lợi rõ ràng.
Hơn nữa, đường lối võ công của mấy thích khách này, rõ ràng là chiêu số giang hồ bình thường. Trừ thủ lĩnh kia có thể xem là cao thủ, ba người khác đều chỉ bình bình mà thôi. Muốn giết Hoàng đế Yên quốc, chỉ dùng loại trận trượng vặt này sao? Cả sự kiện này, thật sự là quá kỳ quái.
Nếu như có thể, vừa rồi lưu lại người sống, vẫn tiện để truy tra. Chỉ là tình huống của y hiện tại rất đặc thù.
Lúc ấy y chỉ có thể bắn hai lần, mà những nhân vật giang hồ này, dũng mãnh độc ác, cho dù là lúc hấp hối, cũng có thể liều chết một kích. Nếu không một kích tất giết, thủ hạ lưu tình chỉ để họ tạm thời mất đi năng lực hành động, y không dám mạo hiểm.
Cố tình Yên Lẫm lại thiếu kinh nghiệm giang hồ, mình lại không còn năng lực chiếu cố. Cho nên chỉ đành tình nguyện về sau truy tra phiền toái hơn, hạ độc thủ trước, giết rồi nói sau.
Trong lòng Dung Khiêm có phần bất đắc dĩ, trông Yên Lẫm phương xa gọi: “Yên Lẫm, ngươi qua đây.”
Lần này lại là tự mình có ý thức, không muốn gọi Hoàng đế, không muốn gọi bệ hạ, chỉ muốn gọi tên y.
Trong thiên địa, chỉ có y giáp mặt gọi thẳng tên quân chủ Đại Yên, trên đời này, chỉ có y trực tiếp gọi người kia như vậy, Yên Lẫm!
Yên Lẫm!
Tên này trên đời chỉ có y gọi, chỉ có y có thể gọi.
Song cả thanh âm cũng không dám hơi lớn, giống như dù là thanh âm hơi lớn, đều có thể chấn tan thân thể hiện tại thoạt nhìn còn hoàn hảo.
Không biết Địch Nhất có phải là vẫn còn ở đây?
Người này bề ngoài tuy lạnh, vẫn có chút nghĩa khí ôn nhu. Y hẳn sẽ lặng lẽ tránh ở bên cạnh, thay mình trông nom Yên Lẫm an toàn, cho đến khi đám hộ vệ đến.
Biểu tình của Yên Lẫm dần dần mơ hồ, y nỗ lực muốn mở to mắt.
Lần này, thân thể không biết phải bị phế bao lâu, không biết Kính Tiết lúc nào mới có thể chạy đến cứu. Nhân hiện tại, nhìn y nhiều thêm một cái thì cứ hay một cái đi.
Thời điểm cuối cùng, y tận lực để ánh mắt mình ôn hòa bình tĩnh, hy vọng có thể thoáng trấn an cảm xúc kinh hoảng của Yên Lẫm.
Đừng sợ, Yên Lẫm, ta không việc gì, ta chỉ mệt thôi.
Đừng sợ, Yên Lẫm, ngươi không sao rồi, ta sẽ không để ai thương tổn ngươi.
Đừng sợ, Yên Lẫm, hết thảy đều sẽ tốt lên…
Dù cố gắng như thế nào, cũng không thể chống được hắc ám dần dần đè xuống kia, mắt y, rốt cuộc chẳng thể mở ra nữa.
Không nhìn thấy gì hết, nhưng y vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt lo âu mà sợ hãi của Yên Lẫm.
Trong thế giới tăm tối, mỗi một điểm huyết mạch giày vò, mỗi một chút đau đớn rút gân hấp tủy, đều càng trở nên rõ rệt.
Song y nghĩ, chỉ là hài tử lo lắng đến mức không biết làm thế nào kia.
Nhớ rất lâu rất lâu về trước, y ôm cô nhi nhỏ xíu khóc oe oe, cha mẹ đều mất kia, nhẹ nhàng an ủi từng tiếng.
Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Đừng sợ, có ta ở đây, chuyện gì cũng không nghiêm trọng.
Đừng sợ, có ta ở đây…
Không dưng, y ở trong đau đớn không thể diễn tả đó khe khẽ mỉm cười.
Yên Lẫm, đừng sợ, ta ở đây.
Yên Lẫm, đừng sợ, ta mãi ở đây.
Y ở trong lòng, cực khẽ cực khẽ mà nói như vậy, song thiếu niên gào từng tiếng đến mức yết hầu chảy máu kia, lại không nghe thấy một chút âm thanh của y, không nhìn thấy ánh mắt ôn nhu thâm tình của y lúc này.
Yên Lẫm, đừng sợ, có ta ở đây!