[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 208 : Ngàn dặm đi vội

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Tiểu Đao và Vương Đại Bảo vốn ở dị quốc tìm kiếm tăm tích Lư Đông Ly, về sau nghe nói Lư Đông Ly làm việc lại ở Triệu quốc, bèn vạn dặm về nước đến tìm, sau khi sụp lạy khóc lóc, liền ở lại bên cạnh Lư Đông Ly, luân phiên hộ vệ sát bên.



Hai người họ là những người Phong Kính Tiết tin cậy nhất, y không dám để Tiểu Đao đi theo y.



Phong Kính Tiết lấy từ trong lòng ra tín vật của mình, giao cho Tiểu Đao, dặn dò gã ngay trong đêm ra ngoài triệu tập bao nhiêu cao thủ giang hồ giao tình thâm hậu với mình đến bảo vệ bên cạnh Lư Đông Ly.



Thế lực ẩn của y trong võ lâm vốn rất mạnh, không ít cao thủ đều âm thầm nghe lệnh y. Từ năm đó bị Triệu vương hung ác tính kế một lần, y không dám kiêu ngạo nữa, luôn để những cao thủ đó, im lặng ở lại lân cận Lư Đông Ly, lúc cần tùy thời có thể gọi về.



Nhớ năm đó thỏ khôn chưa chết, triều đình đã muốn hầm chó giấu cung, hại y cờ sai một chiêu, nhận hết khổ sở. Lư Đông Ly thì không như y, có thể chết đi sống lại, về sinh tử an nguy của Lư Đông Ly, y quyết không dám lơ là một chút.



Lư Đông Ly thấy y an bài như thế, biết tâm tư y, khẽ cười nói: “Ngươi yên tâm, ta hôm nay, đã không phải ta năm đó.”



Y hiện tại, không còn mù mờ vô thố, chỉ biết để bằng hữu giúp y an bài hết thảy, gánh vác hết thảy nữa.



Uyển Trinh và Anh Nhược đã an trí ở phương xa, mối quan hệ của người nhà tông tộc với y cũng khắc ý chỉ bảo trì lạnh lùng xa cách. Cựu tướng bộ hạ, hiện giờ đã các cứ một phương, các hữu thế lực.



Y hiện tại, còn gì e ngại, còn sợ gì liên lụy?



Dù là công kích giết chóc nhiều hơn, bị cả nước chê trách, y cũng dám đứng ra đối kháng. Dù là quân vương hạ chiếu, thánh chỉ đường hoàng, y cũng dám nghịch chỉ kháng mệnh, phấn thân đọ sức.



Mạng của y, là của bản thân, là của thê nhi, là… của Kính Tiết!
Bên trên trịnh trọng dặn dò như vậy, họ tất nhiên là dốc hết toàn lực. Họ không có đủ thế lực để có thể lập tức thông mấu chốt, gặp được Lư Đông Ly, nhưng trong một ngày trì hoãn này, để có thể an bài thần y từ Triệu quốc chạy về Yên quốc được nhanh nhất, họ đã đem bạc rắc khắp nơi như đất, sắp xếp đến mức tốt nhất.



Kết quả an bài của họ cái gì cũng không dùng đến.



Chẳng thấy Phong Kính Tiết phát ra tin tức như thế nào, dù sao thông quan qua cửa một mạch, mỗi khi đến một nơi đều có người lập tức đưa khoái mã tốt nhất, lương khô thuận tiện nhất. Dừng chân? Ấy là không cần cân nhắc. Phong Kính Tiết cứ không ngủ không nghỉ đi gấp, chờ khi *** lực không thể chèo chống được nữa, khoái mã chờ họ phía trước tự nhiên sẽ biến thành xe ngựa nhanh nhất. Họ tự tại ngủ nghỉ bổ sung *** thần trong xe, mà bên ngoài tự nhiên có người luân phiên đánh xe thay họ.



Ngàn dặm lao nhanh, chỉ ba bốn ngày, họ đã đến bờ biển, tiếp đó bỏ ngựa lên thuyền. Lúc đầu là lên hải thuyền của quân đội Triệu quốc, chưa đi bao xa, lại tìm được đội tàu Tiêu gia Ngô quốc. Phong Kính Tiết đưa ra tín vật của Tiêu Thanh Thương, để con thuyền nhanh nhất của họ, bỏ việc buôn bán dang dở, toàn tốc đưa y đi Yên quốc.



Cuối cùng, thủ lĩnh mật điệp Yên quốc kia có thể làm, bất quá là một mạch chạy theo Phong Kính Tiết, sau đó thỉnh thoảng thả hai con bồ câu truyền lời cho Yên quốc bên kia.



Nhân vật như thế, chẳng trách được Dung quốc công dẫn làm hảo hữu tri kỷ!



Thủ lĩnh mật điệp rất đỗi cảm thán. Cho dù họ đã vào quốc cảnh Yên quốc, sức cả một nước, cũng không thể làm cho vị thần y này chạy nhanh hơn hiện tại.



Phong Kính Tiết lại không mảy may nghĩ đến, những an bài do mình chỉ cầu mau chóng chạy đến, khiến lòng người ta bị chấn động quá như vậy. Thân ở trên thuyền, đạp gió rẽ sóng, vượt biển mà đi, y lại nóng lòng như lửa, chỉ ngầm phỏng đoán, Dung Khiêm rốt cuộc là bị thương ra sao, thương thế rốt cuộc như thế nào, tâm thần khó mà bình ổn.



Mãi đến lúc này, Tiểu Lâu vẫn lâu ngày không thấy gọi rốt cuộc mới vang lên: “Kính Tiết!”



Phong Kính Tiết nổi trận lôi đình: “Trương Mẫn Hân! Mấy người làm gì thế? Tiểu Dung bị thương nặng như vậy mà mấy người cư nhiên đến bây giờ mới chui ra?”