[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 20 : Vạn chúng quy tâm

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Trời không sinh anh hùng, vạn cổ như đêm trường.



Anh hoa vô song, thần thái phi dương.



Tuấn mã dưới khố Phương Khinh Trần cất vó hí dài một tiếng, ngay khi cách sĩ binh xếp trước nhất không quá một thước, đột nhiên ghìm lại.



Y mặt mày mỉm cười, hướng về mọi người cao giọng nói: “Mọi người tụ ở chỗ này, chính là muốn xem Phương Khinh Trần ta là người thế nào?” Khi nói chuyện, y không hề phòng bị mà giang rộng hai tay: “Mọi người cứ việc xem! Phương Khinh Trần cũng chẳng qua là một phàm nhân, hai con mắt một cái miệng, chưa từng nhiều hơn ai một mắt hai tai.”



Giữa một dải quân ngũ đông nghìn nghịt, vang lên rất nhiều tiếng cười khẽ.



Đến đây, Phương Khinh Trần hết sức vừa lòng với việc xuất trường của mình. Công khóa phía trước Tiêu Hiểu Nguyệt và Trác Tử Vân làm không tồi. Khi y giang hai tay, nếu trong doanh bắn ra một mũi tên lén, y cho dù tính mạng không ngại, bị thương thảm hại lại khó tránh. Khí thế y nhờ vào ba mươi người ít ỏi dày công xây dựng ra đó sẽ đi đứt.



Trong đám người lại có một người kích động hô to: “Phương hầu!”



Người đầu tiên từ trong đoàn người chen ra, trực tiếp sụp lạy trước ngựa Phương Khinh Trần, là một thập phu trưởng. Các tướng lĩnh ngày xưa của Phương Khinh Trần thân phận bất đồng, không thể không cố kỵ ảnh hưởng của mình với Tiêu Viễn Phong nếu ra nhận soái. Mà vị thập phu trưởng con con này, tự nhiên không cần lo lắng nhiều như vậy.



Phương Khinh Trần cười nói: “Trương Sơn, mấy năm không gặp, ngươi thăng quan rồi?”



“Phương hầu!”



“Phương hầu!”



Trong đám người lại là mấy người bước khỏi hàng, Phương Khinh Trần cười mà nhất nhất gọi tên, cùng họ chào hỏi. Lúc này càng khó lường, mấy chục người thoáng cái ào ào chạy ra, Phương Khinh Trần dẫn ngựa lui về mấy bước, bất đắc dĩ cười nói: “Các ngươi có thể kiềm chế chút không, ngần ấy người đồng thời, ta làm sao gọi hết được.”



Mọi người cũng thấy không ổn, tập thể xấu hổ lui về hai bước, nối đuôi nhau xếp hàng mà bái, vì để Phương Khinh Trần không cần đáp lại, bọn họ cả “Phương hầu” cũng không gọi, bái xong là lập tức trái phải tản về doanh, không ngừng giây lát, dành ra vị trí cho người phía sau.



Những người chen ra quỳ xuống hành lễ với Phương Khinh Trần dần dần hình thành một con sông trầm tĩnh mà chảy xiết, xông thẳng đến Phương Khinh Trần, đến trước mặt y lại nhanh chóng quay về, không nhìn thấy cuối.
Một phen này y là vận nội lực nói ra, thanh truyền toàn doanh. Những mưu sĩ hoặc tướng lĩnh ban đầu chủ trương không nhận Phương Khinh Trần, thậm chí ám sát Phương Khinh Trần đó, tất cả đều vui mừng ra mặt. Họ sợ nhất chính là chuyện mình đi theo Tiêu Viễn Phong, vì dã tâm mà sắc lập tân đế. Sự trung thành của Phương Khinh Trần với chủ cũ thế nhân đều biết, cho dù Tiêu Viễn Phong quy phục Phương Khinh Trần, hiến hết thực lực trong tay, cái tội tự tiện lập này luôn là một tâm bệnh. Mà đám người dưới trướng Tiêu Viễn Phong họ, lại có thể có tiền đồ tốt đẹp gì?



Hiện tại…



Tiêu Viễn Phong ngạc nhiên kinh sợ, cách nói này của Phương Khinh Trần, chẳng khác nào là thừa nhận tính hợp pháp của Hoàng đế hắn lập trước mặt mọi người. Đây…



Phương Khinh Trần nhẹ nhàng vỗ vai hắn, thở dài nói: “Dân làm trọng, quân làm khinh. Người điên, vốn không thể quản lý quốc gia, huống chi…” Vẻ mặt y buồn bã: “Người Tần đã khống chế y trong bàn tay, nếu không thể lập tân quân khác, để chính danh phận, tuyệt ý niệm lợi dụng của người Tần, Đại Sở quốc ta gốc ở đâu!”



Y lại đưa mắt nhìn quét tướng sĩ khắp doanh, thanh chứa nội khí, cao giọng quát: “Viễn Phong quyết đoán kịp thời, sắc lập tân quân, có công lớn với Đại Sở! Thiên hạ nếu có chê trách, Khinh Trần nguyện gánh cùng Viễn Phong!”



Lời này vừa nói ra, không ít người cao giọng hùa theo: “Phương hầu anh minh!”



Hô vang nhất chính là đám người lúc trước muốn giết Phương Khinh Trần đó. Hiện tại cái tội thiện lập này, biến thành công ủng lập! Cho dù người đầu tiên nhận Phương Khinh Trần, giao quyền lực cho y là Trác Lăng Vân, nhưng Tiêu Viễn Phong có công lao ủng lập Hoàng đế, bảo hộ gốc nước! Có Phương Khinh Trần dẫn dắt, chỉnh hợp hai nhánh quân đội cường đại nhất Sở quốc, tương lai đánh hạ giang sơn, nếu còn họ Sở, họ đều là danh thần trung hưng, nếu sửa họ Phương, mọi người cũng được tính là khai quốc công thần! Tính toán như thế, tiền đồ lại như còn quang minh rộng lớn hơn trước kia!



Đến đây, mọi người đều phục!



Tiêu Viễn Phong tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, đi nghiêng qua một bước, đưa tay dẫn đường: “Phương hầu, mời vào doanh!”



Phương Khinh Trần mỉm cười, cất bước đi vào doanh! Lăng Phương Triệu Vong Trần cùng với ba mươi sáu kỵ phía sau, đều xuống ngựa đi theo.



Khoảnh khắc Phương Khinh Trần dưới Tiêu Viễn Phong bồi bạn, bình yên tiến vào cổng doanh này, trong quân không biết người nào kích động phát ra một tiếng hoan hô, tiếp đó là tướng sĩ toàn doanh, tiếng hoan hô như sấm, chấn thiên địa thất sắc, khắp nơi vọng lại.



Ngoài cổng doanh, chỉ còn quân kỳ phần phật, tung bay trong tiếng hò hét.



Nhân tâm như thế, quân tâm như thế! Thiên địa sáng tỏ, ai dám ngầm tồn dị tâm nữa.