[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 212 : Người đi nơi nào

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Lúc này không một ai biết, Dung Khiêm không phải thật sự là nhân sự không biết, y chỉ thoạt nhìn như là hôn mê mà thôi. Ý thức của y vẫn ở nơi sâu trong thân thể, vô cùng thanh tỉnh mà chịu đựng đau đớn, cảm nhận hết thảy.



Y chỉ có thể nghe Thanh Cô phẫn nộ chất vấn, nghe An Vô Kỵ khắc ý kể lại chuyện ngày xưa, nghe Yên Lẫm thanh âm khản đặc truy hỏi…



Y nghe mà lòng như lửa đốt, nén đau, trong lòng nghiến răng nghiến lợi. Nếu như có thể nhảy dựng lên, y chắc chắn sẽ xông tới hung hãn đạp mông An Vô Kỵ một cước.



Thanh nhi là không hiểu chuyện, nhịn không được. Nhưng tiểu tử ngươi không phải cố tình đây sao? Ta cần ngươi tới bênh vực kẻ yếu khỉ gì? Hiện tại là lúc mấu chốt, tiểu tử ngươi không phải thuần túy thêm loạn cho người!



Y cũng như vậy rồi, ngươi lại còn kích thích y, thật khiến một Hoàng đế bị bệnh, bị thương thì làm sao? Những quốc gia đại sự đó, ngươi có thể xử lý thay y được sao…



Y…



Song y sốt ruột nữa nôn nóng nữa, cũng vẫn không thể động một ngón tay để bày tỏ ý nguyện của mình, cũng vẫn không thể mở mắt ra, cũng vẫn không nhìn thấy gì hết.



Không nhìn thấy biểu tình của Yên Lẫm giờ khắc này, không nhìn thấy ánh mắt Yên Lẫm giờ khắc này, chính bởi không nhìn thấy, cho nên trong tưởng tượng, sự đau thương của Yên Lẫm, càng khiến y nôn nóng bất an.



Phải thương tâm như thế nào, trong thanh âm của y mới có nỗi ưu thương như vậy, phải hối hận như thế nào, run rẩy kịch liệt kia, mới có thể làm cho đôi tai đã mất linh mẫn của mình, cũng bắt được tiếng bội sức va nhau.



Nhưng mà, hết thảy, đâu phải lỗi của y?



Là mình thích cảnh thái bình giả tạo quá mức, là mình một sương tình nguyện nghĩ, không muốn y thương tâm, cho nên không cho y biết chân tướng. Là mình suy xét hết thảy quá đơn giản, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có một ngày, mình còn có lúc bị bức không thể không động thủ?



Y vốn chẳng hề hay biết gì, tại sao phải do y chịu đựng hết thảy kia chứ?


Thế nhưng, vì sao nhiều ngày liền, thậm chí chẳng đến thăm y một chút?



Kỳ thật yêu cầu của y đơn giản như vậy, không cần mãi trông y, không cần vì y mà khóc lóc thất thanh, vì y mà mặt mày ủ ê, chỉ cần mở miệng nói mấy câu với y, để y biết họng rốt cuộc có chữa khỏi hay chưa chứ. Chỉ cần nhẹ nhàng chìa tay, chỉnh quần áo giúp y một chút, nắm đôi tay vô lực của y một chút, để y biết thương trên tay rốt cuộc có xử lý hay chưa chứ?



Đồ ngốc, đồ khốn, ngươi chạy đi đâu rồi?!



Ta biết ngươi là Hoàng đế, ngươi có quốc gia đại sự, ngươi còn phải truy tra thích khách, ngươi còn một hoàng hậu mang thai phải chăm sóc. Ngươi rất rất bận, nhưng mà, đến trông ta một thoáng, ngồi bên cạnh ta một lúc, nói mấy câu, không cần phải rỗi rãi quá chứ?



Tối thiểu hãy nói cho ta biết, tiền tuyến có chiến sự không, chúng ta có giao đấu với Tần quân chưa, thắng bại ra sao? Đây là trận đại chiến đầu tiên từ sau khi ngươi tự chấp chính, thành bại liên quan uy tín của ngươi trong triều, liên quan đến sự khẳng định của ngươi với bản thân, cũng liên quan phúc lợi của rất nhiều bách tính Đại Yên quốc, ta lo lắng lắm, ngươi biết không?



Tối thiểu hãy cho ta biết, chuyện thích khách truy tra thế nào? Rốt cuộc là ai muốn giết ngươi, muốn hại ngươi, ẩn hoạn có trừ tận gốc chưa, ngươi chuẩn bị dùng thủ đoạn gì để xử lý nguy cơ trước mắt? Ngươi có biết ta lo lắng lắm không, ngươi có biết ta lo âu người sau màn một lần không thành, lại động thủ lần nữa không?



Yên Lẫm, ngươi đến thăm ta, ngươi đến nói cho ta biết, dù là ngươi cho rằng ta hôn mê, như Thanh Cô, ở bên cạnh trò chuyện với ta một chút, gọi ta vài tiếng, để ta an tâm, được không?



Yên Lẫm, ta rất lo lắng, rất lo lắng, thương của ngươi rốt cuộc có chữa chưa, mấy ngày nay, ngươi không về Thanh Hoa cung, rốt cuộc có nghỉ ngơi đàng hoàng không, sau sự kiện thích khách, an toàn trong cung, hộ vệ của ngươi, có tăng mạnh lần nữa chưa, cả sự việc, ngươi rốt cuộc xử lý như thế nào?



Yên Lẫm, ta thật sự, thật sự, rất lo lắng về ngươi.



Mỗi một ngày, mỗi một ngày, ta đều đang đợi ngươi, đếm thời gian, từng chút một, ta đang ngóng trông ngươi.



Yên Lẫm, ngươi đến thăm ta, được không?



Ta… Muốn… Ngươi đến thăm ta… Chỉ thế thôi!