[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 214 : Thà rằng chẳng gặp
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Dưới tác dụng bắt buộc của dược vật, Yên Lẫm ngủ một ngày một đêm.
Thân thể đã mỏi mệt đến cực hạn rốt cuộc được cơ hội nghỉ ngơi, nhưng *** thần lo âu bất an, lại vẫn không được giải thoát.
Trong giấc mơ, y không ngừng nói mớ, vẻ mặt hoặc bi hoặc đau, có khi thậm chí sẽ vươn tay, vô trợ muốn bắt lấy chút gì đó giữa hư không, thân thể bất an quay cuồng.
Nhìn y đang trong mơ, *** thần vẫn không thể thoát khỏi tra tấn, Lạc Xương không khỏi xót xa. Chìa tay cầm khăn, cẩn thận giúp Yên Lẫm lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán trong ác mộng.
Tuy nói là vì việc công Tần, giữa hai người đã sinh ngăn cách, nhưng hai người dù sao cũng làm phu thê lâu như vậy rồi, nàng lại rất được y quan tâm chăm sóc, tình cảm như thế dù sao vẫn có.
Lúc này, Lạc Xương trông nom bên cạnh y, nhìn tình hình y như vậy, khiến người không thể không khó chịu.
Yên Lẫm bỗng vươn tay, đè bàn tay đang ôn nhu lau trên trán y kia, khẽ gọi: “Dung tướng…”
Y chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt suy yếu phiêu dao mà lờ mờ. “Dung tướng…”
Giờ khắc này, thanh âm của y nhu nhược như thể một hài tử trĩ linh, ánh mắt mê mang giống như hoàn toàn không nhìn rõ thế giới này. Y chỉ là một hài tử yếu đuối, khoảnh khắc này, đơn thuần mà khẩn cầu kêu gọi thân nhân đáp lại.
Lạc Xương ngơ ngẩn nghe, ngơ ngẩn nhìn ánh mắt y, trong lòng đau xót, suýt nữa rơi lệ: “Bệ hạ, là ta.”
Yên Lẫm lăng lăng nghe, một lát sau mới chậm rãi hiểu được, ánh mắt một lần nữa có tiêu cự, mê mang vốn có lại dần dần biến thành mất mát.
Y chầm chậm ngồi dậy, đánh giá bốn phía một chút: “Chuyện gì xảy ra đây?”
“Ta cũng không biết. Vốn ta đang ở ngự thư phòng nói chuyện với Hoàng thượng, đang nói, Hoàng thượng không đáp nữa, ta bèn đến gần nhìn thử, mới phát hiện Hoàng thượng nhắm mắt, gọi thế nào cũng không đáp.”
Lạc Xương yên tâm, chiếu lời Vương tổng quản dạy, nói tiếp một hơi: “Ta sợ quá tức khắc triệu Thái y đến xem, Thái y nói Hoàng thượng duyên cớ là mệt mỏi quá mức, quá lâu không ngủ, cho nên *** thần hơi buông lỏng, liền bất tri bất giác thiếp đi. Việc này cũng không cần đại trị ra sao, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, *** thần tự nhiên có thể khôi phục.”
Ngủ?
Yên Lẫm hơi thất thần.
Y lại ngủ.
Dung tướng sinh tử chưa biết. Y lại còn có thể ngủ được.
Rõ ràng lo âu như vậy, đau đớn như vậy, lại vẫn không ngăn cản được thân thể tự nhiên tìm kiếm cơ hội ngủ say nghỉ ngơi sao.
Lạc Xương cẩn thận đánh giá Yên Lẫm thần sắc đờ đẫn, thấp giọng nói: “Hoàng thượng có thể ngủ, dù sao vẫn là chuyện tốt, như Thanh cô nương, mới thật là khiến người nóng lòng.”
Yên Lẫm ngẩn ra: “Thanh cô nương?”
“Đúng vậy, khi ta đi thăm Dung tướng, thấy Thanh cô nương tiều tụy gầy yếu kinh khủng. Hai vành mắt đen thui lõm sâu, rất đáng sợ. Ta hỏi cung nhân Thanh Hoa cung, giống như Hoàng thượng, Thanh cô nương cũng là từ sau khi Dung tướng hôn mê, vẫn chưa từng ngủ. Hơn nữa nàng ấy còn phải bận trên bận dưới, tự mình vất vả chăm sóc Dung tướng. Theo Thái y Thanh Hoa cung nói, chiếu tình hình này tiếp tục, không đợi Dung tướng khỏe lại, Thanh cô nương sẽ ngã bệnh.”
Thanh âm của Yên Lẫm mệt mỏi vô lực, nản lòng thoái chí.
“Vô ích thôi. Dung tướng cả đời này, toàn là bị ta hại. Y dốc hết nửa đời, dạy ta nuôi ta, ta lại xử y cực hình. Năm đó y vì cứu ta, đã đứt đoạn gân cốt, hôm nay y lại vì ta mà sống không bằng chết. Ngần ấy giáo huấn, còn chưa đủ sao? Ta chỉ là muốn buông tha y, ta chỉ là muốn cho y tự do tự tại, không bao giờ phải bị ta liên lụy nữa.”
Lạc Xương kinh ngạc nhìn y: “Hoàng thượng, ngài không nên gánh hết tất cả trách nhiệm lên vai mình, chuyện năm đó tuy ta không rõ ràng lắm, nhưng ám sát lần này, làm sao có thể trách được ngài…”
Thân thể Yên Lẫm bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, sắc mặt trong khoảnh khắc, chẳng còn một chút huyết sắc.
Lạc Xương nhìn mà kinh hãi: “Hoàng thượng, chuyện thật sự không liên quan đến ngài, ai có thể lường trước được, trường săn lại sẽ có thích khách…”
“Thích khách…” Thanh âm của Yên Lẫm cũng vỡ vụn run rẩy, răng y vang lập cập, toàn thân run rẩy hệt như lá rụng trong gió.
“Thích khách kia… Thích khách… Thích khách…”
Lạc Xương vừa sợ vừa kinh: “Hoàng thượng, ngài sao vậy?”
“Thích khách kia…” Yên Lẫm nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ bất lực lạ thường, đau khổ lạ thường, khủng hoảng lạ thường.
Lạc Xương cũng phải kinh hoảng theo: “Hoàng thượng, ngài muốn nói gì?”
Yên Lẫm nhắm mắt, cuối cùng vô lực nói ra một tiếng.
“Ta biết sẽ có thích khách.”
“Cái gì?” Lạc Xương không thể tin tưởng tai mình, không dám tin tưởng mắt mình.
Nàng không tin, quân chủ trẻ tuổi mình nhìn ấy, bi thống đến mức chừng như cả sức lực chèo chống đứng thẳng cũng chẳng có, bất cứ lúc nào đều có thể quỳ xuống trước giường mà khóc rống thất thanh, nàng càng thêm không thể lý giải câu nói vừa rồi mình nghe thấy kia, rốt cuộc là có ý gì.
Nàng cơ hồ cho đây là một giấc mộng, chỉ là ảo giác ngẫu nhiên phát ra, nhưng mà ngay sau đó, nàng nghe thấy thanh âm thê lương của người nọ sau khi lòng đau thành tro: “Thích khách là ta an bài.”
Lạc Xương chấn động toàn thân, thình lình lùi lại. Nàng dùng sức quá mạnh, lại hoàn toàn không biết phía sau mình chính là giường, đập mạnh lên thành giường, nhất thời đau vô cùng, thế nhưng nàng lại không biết kêu đau.
Mà Yên Lẫm cuối cùng đã nói ra ẩn mật lớn nhất trong lòng này, nói ra bí mật ngay cả bằng hữu thân thiết nhất, trưởng giả tôn kính nhất, thê tử thân cận nhất cũng không biết, trong lòng chợt buông lỏng rồi lại trống rỗng, tựa như tội phạm tử hình, nản lòng thoái chí từ bỏ hết thảy, chỉ chuẩn bị đối mặt với thẩm phán cuối cùng.
Giờ khắc này, trong lòng hai người đều chấn động vô cùng, chẳng ai nhìn thấy Dung Khiêm vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường, năm ngón tay phải từng hơi căng lại chợt buông lỏng.
Ngần ấy ngày trôi qua, y vô luận cố gắng thế nào, tối đa chỉ làm cho mí mắt hơi mấp máy, ngón tay hơi giật một hai cái, khó được giờ khắc này, chấn động cực lớn, khiến y có được lực lượng gấp mấy lần, lại làm cho năm đầu ngón tay phải đều hơi động đậy.
Đây đã là động tác lớn nhất y có thể khiến thân thể làm ra, nhưng mà hai người vẻn vẹn bên cạnh, lại chưa ai từng thấy.
Chẳng ai biết, y vẫn chưa từng chân chính hôn mê.
Y vẫn tỉnh táo, nghe mỗi một câu, nghe tất cả đau và thương, tất cả áy náy và mâu thuẫn của Yên Lẫm, nghe cuối cùng hài tử y bỏ hết thảy để bảo hộ kia vạch ra chân tướng vô tình nhất.