[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 219 : Ngày xưa thời nay

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Bởi vì Phong Kính Tiết là dùng tên giả sống lại, Dung Khiêm lại không phải người đặc biệt thích bát quái, bình thường thời gian hai người tán gẫu cũng không nhiều, cho nên tình huống cụ thể của Phong Kính Tiết bên kia, y không hề đặc biệt rõ ràng.



Bởi vì không xác định thân phận và tên Phong Kính Tiết hiện tại công khai rốt cuộc là thế nào, để tránh tính sai, lúc ấy chỉ điểm Yên Lẫm đi tìm y, Dung Khiêm căn bản không cho biết đối phương tên gì.



Mật thám Yên quốc nửa đêm thăm Lư phủ, chỉ biết phải tìm một người y thuật rất cao bên cạnh Lư Đông Ly mà thôi. Bất quá, sau khi xác nhận thân phận Phong Kính Tiết, vẫn từng phi thư báo cáo thân phận hiện giờ của Phong Kính Tiết cho Yên Lẫm.



Phong Kính Tiết hiện giờ đương nhiên không phải Phong Kính Tiết, nhưng y cũng không giả mạo nói mình là Khúc Đạo Viễn nữa. Y hiện tại đổi thành giả mạo huynh đệ của mình.



Việc này cũng là không có biện pháp. Triệu vương bên kia vẫn chưa công khai tỏ vẻ nghi ngờ gì với thân phận “Khúc Đạo Viễn” của y, nhưng Tiểu Đao và Vương Đại Bảo vẫn ở dị quốc tìm kiếm tăm tích Lư Đông Ly, lại đã nghe nói chuyện Lư Đông Ly tái xuất hiện ở Triệu quốc, vạn dặm xa xôi về nước tới tìm.



Gặp lại, hai người cúi đầu bái liền, cao giọng khóc lớn. Sau đó hai người vẫn ở lại bên cạnh Lư Đông Ly, luân phiên hộ vệ sát bên.



Lòng trung của hai người này với Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết tin được nhất. An bài như vậy y cũng an tâm nhất.



Nhưng mà, bản thân Phong Kính Tiết lại không cách nào biểu lộ thân phận với họ. Hai người này năm đó từng tận mắt chứng kiến tường tận tình hình Phong Kính Tiết bị giết, y không thể dùng mấy lời thế thân giả chết này để lừa bịp. Hơn nữa không phải mỗi người đều có thể như Lư Đông Ly, tùy tùy tiện tiện là có thể tiếp nhận giải thích khủng bố thần tiên hạ phàm kia của y, sau đó tuyệt không hỏi nhiều một câu nào nữa. Mặc dù là người thân cận, y vẫn không thể vì sính cái nhanh nhất thời, mạo hiểm biểu lộ thân phận.



Mà hai người này hộ vệ bên cạnh, tất nhiên là không rời trái phải Lư Đông Ly. Phong Kính Tiết bản thân y sợ Lư Đông Ly bị người ám toán, cho nên cũng ngày ngày ở chung một chỗ với Lư Đông Ly.



Đương nhiên, gọi là ở chung một chỗ, kỳ thật chỉ là ở chung một viện. Ngoài mặt, hai người đừng nói phòng, ngay cả nhà cũng tách biệt.



Song hiện giờ Triệu vương buông tay để Lư Đông Ly làm chuyện y muốn làm nhất nhưng vẫn không dám làm: Thanh lý lại trị, cải cách quân chế. Nói đến tự nhiên đều là đại sự có ích với nước với dân. Nhưng đại sự này, chẳng biết đụng chạm thế lực rắc rối khó gỡ của bao nhiêu người, ảnh hưởng ích lợi bao nhiêu người đã được, lại dẫn đến kháng nghị của bao nhiêu người cứng nhắc bảo thủ.
Yên Lẫm đưa tay kéo Thanh Cô, bản thân lại không thể không cắn chặt răng, mới có thể khống chế được nỗi kích động muốn bất chấp tất cả mà xông vào. Thế cho nên, một câu ngắn ngủi, y cũng nói hết sức gian nan: “Đừng, đừng vào, không thể quấy nhiễu Phong…”



Y không thể nói tiếp bình thường, dứt khoát không nói, chỉ nhìn cửa điện ngẩn người, tức khắc đỏ hoe mắt.



Y không thể tin Dung Khiêm lại kêu thảm, y không dám tiếp nhận Dung Khiêm lại kêu thảm, nỗi khổ lăng trì năm đó, người nọ còn nói cười đáp lại, nỗi đau nát xương ở trường săn, người nọ còn vẻ mặt như thường, phải là đau đớn ra sao, mới có thể bức được người nọ kêu thảm ra tiếng.



Y không dám động đậy, chỉ sợ vừa động, thân mình sẽ không chịu khống chế mà lao vào, y không dám nói gì, chỉ sợ nói nhiều quá, sẽ không thể ức chế mà điên cuồng gọi tên người nọ.



Y chỉ đành liều mạng kiềm chế, ngẩn ngơ nhìn cửa điện không thể làm gì.



Vương tổng quản bên cạnh đang kêu: “Bệ hạ, bệ hạ…” Thanh âm hoảng hốt mà kinh sợ.



Thanh Cô vẻ mặt kinh hoàng, luôn miệng hô: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài sao thế?” Y không biết răng mình cắn quá dùng sức, khóe môi đã rướm ra huyết sắc, y không biết mình liều mạng nắm tay, khớp ngón tay phát ra tiếng rắc rắc khiến người chấn động.



Y cũng không biết, mình đã dọa những người bên cạnh ra sao. Y chỉ ngơ ngác nhìn cửa điện, mê loạn nghĩ.



Y rốt cuộc đau nhường nào, đau nhường nào…



Vì sao, mình vô lực gánh bớt một mảy may cho y.