[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 227 : Người nào chí trọng

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Dung Khiêm ngón tay khựng lại, vẻ mặt hơi ngưng, cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt y.



Yên Lẫm ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại Dung Khiêm, thậm chí còn nở nụ cười: “Ta đã lén hỏi Phong công tử, y nói ngươi tối thiểu còn cần tĩnh dưỡng hai tháng mới có thể chịu được lặn lội đường xa, hơn nữa…”



Ánh mắt y dần dần nhu hòa, thanh âm cũng dần dần thấp xuống: “Qua hai tháng nữa, ta sẽ mãn hai mươi.”



Dung Khiêm im lặng.



Ngần ấy gánh nặng, ngần ấy áp lực, ngần ấy trắc trở, đã trải đã lịch đã gánh, người thiên hạ còn ai nhớ được, thiếu niên này kỳ thật còn chưa mãn hai mươi tuổi.



“Hai mươi tuổi, nên đội mũ.” Yên Lẫm ngưng mắt nhìn Dung Khiêm, thấp giọng nói: “Dung tướng, ngươi có thể làm lễ đội mũ cho ta không?”



Nam tử hai mươi đội mũ, do trưởng bối ban tên, đại biểu cho y đã trưởng thành.



Đây là điển lễ hạng nhất quan trọng nhất trong đời họ.



Người chủ trì lễ đội mũ cho hài tử, luôn là tôn trưởng thân cận nhất. Chỉ là lễ đội mũ của Yên Lẫm, vốn trong triều trong cung đều tính toán bỏ mặc.



Yên Lẫm mười sáu tuổi đã tự chấp chính, ai dám nói y còn là một hài tử chưa trưởng thành, ai lại dám không lấy thái độ người lớn đối đãi y.



Y cha mẹ đều mất, Dung Khiêm kính trọng thân cận nhất lại mất tích, thế thì còn ai có tư cách đội mũ ban tên cho y đây?



Trong hoàng tộc trái lại còn không ít trưởng bối, nhưng Yên Lẫm luôn cực đề phòng những thân thích này, quyết không chịu tùy tiện để người nào bỗng dưng có được loại vinh quang đội mũ giúp Hoàng đế này.



Về chuyện lễ đội mũ, Lễ bộ từng dâng tấu xin ý kiến vài lần, thấy mỗi bận Yên Lẫm đều điềm nhiên như không, ngoảnh mặt làm ngơ, tự nhiên cũng thức thời không nhắc nhiều nữa.



Mà từ sau khi Dung Khiêm quay về, ngay sau đó liền xảy ra một chuỗi biến cố. Việc lễ đội mũ này, Yên Lẫm vốn chưa từng đề cập, giờ khắc này bỗng nhiên nói đến, Dung Khiêm lại hơi ngẩn ra.



Yên Lẫm chỉ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa lạ thường.



Loại ôn nhuận nhu hòa này, căn bản không thuộc về thiếu niên vốn nên nhuệ khí phấn chấn.



“Dung tướng đừng lo lắng lễ đội mũ của thiên tử rườm rà quá mức. Chúng ta không cần để ý đám cổ hủ Lễ bộ kia, cứ ở ngay trong cung, tìm người thân cận nhất tụ một chút, coi như làm gia lễ là được, hết thảy giản lược. Với thân thể ngươi, cũng nên ứng phó được.”



“Yên Lẫm!” Thanh âm của Dung Khiêm nhẹ như gió.



Từ khi bắt đầu một lần nữa chấp nhận Yên Lẫm ngày ngày bầu bạn bên cạnh, y liền không còn như trước kia, vĩnh viễn cẩn thủ lễ nghi. Lúc không có người, y càng thích gọi thẳng tên Yên Lẫm hơn, mà không phải gọi từng tiếng “Hoàng thượng”, “bệ hạ”.



Thân thể y không tốt, cho nên cũng khỏi cần phải hành lễ, trái lại có thể đương nhiên hưởng thụ Yên Lẫm hầu hạ, tự nhiên sai bảo Yên Lẫm làm này làm kia, nhìn Hoàng đế chưa từng hầu hạ người khác chân tay vụng về dâng trà đưa thuốc, đẩy xe gọt quả.



Trong khoảng thời gian này, Yên Lẫm vụng về bị phỏng nước nóng bao nhiêu lần, sẩy tay dùng dao bạc cắt tay bao nhiêu lần, dọa đám thái giám cung nữ kêu than ầm ĩ vô số lần. Mà đến bây giờ, mọi người đều đã tập mãi thành quen với hết thảy. Mà Yên Lẫm tay chân cũng dần dần linh hoạt.



Y có thể xoa bóp đấm lưng cho Dung Khiêm, lực độ vừa phải mà một mặt có thể làm cho cơ thể không đến mức do trường kỳ không thể vận động rồi cứng đờ, lại không đến mức thương tới xương cốt yếu ớt.



Y có thể thuần thục tao nhã dùng dao gọt một vòng sạch toàn bộ vỏ trái cây, miếng vỏ dài ngoằng xoắn ốc hạ xuống, chạm đất mà không đứt.



Y có thể giúp Dung Khiêm chỉnh lại quần áo, tay chân gọn gàng đến mức không như một người trước nay chỉ nhận người khác hầu hạ, y cũng có thể giúp Dung Khiêm chải đầu buộc tóc… Chỉ là…



Hiện tại, y muốn, lại là trên điển lễ cực quan trọng trong nhân sinh, để Dung Khiêm tự tay giúp mình buộc tóc, thêm kim quan, cho y một cái tên, một cái tên chỉ thuộc về y và người kia.



“Dung tướng, là ngươi nuôi nấng ta, dạy dỗ ta, chỉ dẫn ta, bảo hộ ta, trừ ngươi ra, ta không biết, còn ai có thể đội mũ cho ta, trừ ngươi ra, ta không biết, còn nên mời ai đến xem nghi thức trưởng thành cuối cùng của ta.”



Y nhìn đối phương, trong mắt rốt cuộc đã có kỳ nguyện: “Ta muốn ngươi biết, hài tử ngươi giáo dục đã trưởng thành, ta muốn ngươi cho ta một tên tự. Sau đó…”


“An tức hương lại là chuyện gì đây?”



“Một loại dược hương gây ngủ. Trên người y vị thuốc này ngày càng rõ ràng, đủ thấy mỗi ngày đều đang dùng, hơn nữa lượng dùng càng ngày càng lớn.”



“Y vậy mà…” Dung Khiêm ngay cả nói chuyện cũng hơi khó khăn.



“Ngươi cho y là thần tiên, mỗi ngày vào triều bình thường, xử lý quốc sự chính xác, thời gian còn lại toàn bộ thấp thỏm trông nom bên cạnh ngươi, còn có thể ngủ ngon? Ngươi cảm thấy phải như không việc gì, trông ngươi cười, cùng ngươi tán gẫu, là chuyện rất dễ dàng? Ngươi cho rằng, ngày ngày nhìn ngươi như vậy, y còn có thể…”



Phong Kính Tiết thở dài nói: “Nhưng không ngủ được lại không có *** lực, vừa không thể lý chính, cũng chẳng có biện pháp cố duy trì không lộ sơ hở trước mặt ngươi. Ngươi nói, nếu như y không dùng thuốc, còn có thể có biện pháp nào.”



Phong Kính Tiết cười nhạo: “Cũng chẳng biết hai người các ngươi là chuyện gì đây, trước kia y coi ngươi là thần tiên, cảm thấy ngươi vĩnh viễn không có cực hạn, hiện tại… Ngươi cũng cho rằng y không có cực hạn sao?”



Dung Khiêm ngơ ngác nói: “Ngươi đến bây giờ mới cho ta biết?”



Phong Kính Tiết không chút chột dạ nói: “Nếu y cuối cùng không chịu thả ngươi đi, nếu y không thông qua khảo nghiệm của ta, tại sao ta phải nói cho ngươi. Biết rõ nói rồi lòng ngươi sẽ không thoải mái.”



Dung Khiêm ảm đạm không nói gì, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Đều là lỗi của ta.”



“Vốn đều là lỗi của ngươi.”



Trong ngữ khí của Phong Kính Tiết bỗng nhiên có thêm ý lạnh lẽo: “Giữa các ngươi, ngần ấy hiểu lầm, ngần ấy khúc chiết. Thế nhưng, hết thảy rốt cuộc là làm sao mà đến? Là ai nghĩ quá nhiều, là ai băn khoăn quá nhiều, là ai ngờ vực quá nhiều. Người kia, thật là Yên Lẫm sao?”



Dung Khiêm ngẩn ra: “Kính Tiết, ngươi…”



“Ta cái gì mà ta? Ta nói sai à?” Phong Kính Tiết cười lạnh lùng: “Ngần ấy năm ngươi sủng y, che chở y, giúp đỡ y nhưng mà ngươi có từng đối đãi y như người ngang hàng, ngươi có từng cho y đủ tôn trọng. Năm đó ngươi từng bước bức y đến tuyệt địa, bức y ra tay đối phó ngươi, nhìn như hết thảy đều an bài vì y, nhưng có từng để y có một chút xíu đường lựa chọn. Đáng thương thay y cuối cùng biết được chân tướng, chỉ biết hối hận, thật là thiện lương quá mức, đổi lại ta, không ghi hận chuyện ngươi tùy ý điều khiển nhân sinh của y như vậy mới là lạ…”



“Ta là vì y…”



“Vì tốt cho y đúng không? Cho nên thay y quyết định, cho nên bức y không còn một chút đường lui. Để một Hoàng đế thành tài, thật sự chỉ có một con đường như vậy sao? Ngươi làm như thế, rốt cuộc là quá yêu y, hay là quá yêu chính ngươi?”



Phong Kính Tiết lạnh lùng nhìn y: “Ngươi đã trải qua quá nhiều, không muốn bị thương một lần nữa, bị vứt bỏ một lần nữa. Vì thế, ngươi liền buộc y vứt bỏ ngươi, ngươi… Thế là ngươi sẽ có thể tự cho là đúng mà nghĩ, đây vốn là an bài của bản thân ngươi. Ngươi chớ hề để ý, nỗi thống khổ của y sau khi chân tướng vạch trần…”



Dung Khiêm rốt cuộc miễn cưỡng cao giọng biện hộ: “Nếu không phải phát sinh việc bất ngờ ở pháp trường, chân tướng vĩnh viễn sẽ không…”



“Vĩnh viễn đừng nói vĩnh viễn gì đó, trên đời này nào có bức tường gió không lùa. Phong Trường Thanh, mấy đại tướng thủ hạ của ngươi, rồi cả mấy vị lão sư của Yên Lẫm, ngần ấy người biết chuyện, ngươi có thể cam đoan mọi người đều giữ kín suốt đời, ngươi có thể cam đoan mọi người cả đời không uống say, không nói mớ… Tiểu Dung…”



Thanh âm của Phong Kính Tiết trở nên nặng nề.



“Ngươi quá tự cho là đúng.”



Y dừng một chút, hạ thấp thanh âm, tiếp tục không chút khách khí nói: “Ngươi trọng thương chưa lành, không thể động võ, vì sao không dám cho y biết, vì sao không thể để y biết? Không muốn để y thương tâm? Nhưng mà, loại sự tình này, có thể giấu suốt đời suốt kiếp sao? Đã sớm muộn phải thương tâm, vì sao nhất định phải giấu giếm, mà còn là giấu giếm lâu như vậy?”



Trong mắt Phong Kính Tiết ẩn vẻ giận dữ: “Sau khi các ngươi gặp lại, vốn có khoảng thời gian dài như vậy, có vô số cơ hội, ngươi có thể chậm rãi, tận lực không đả kích y mà cho biết chân tướng, nhưng ngươi không hề. Ngươi coi y là gì? Là mèo con chó con ngươi nuôi, chỉ cần trốn dưới cánh ngươi, không cần biết gì hết sao? Hoặc là ngươi căn bản không dám để y biết, ngươi không muốn y biết ngươi yếu đuối vô lực, ngươi không muốn y biết ngươi cũng có một ngày yếu ớt vô năng. Ngươi quá quen sắm vai thần tiên toàn trí toàn năng trước mặt y, ngươi không thể chấp nhận có một ngày y phát hiện ngươi e rằng không còn trợ giúp, không còn tác dụng với y nữa. Tiểu Dung, ngươi yêu, rốt cuộc là ai?”



Y dần dần không kiềm được thanh âm: “Chí thân chí ái là gì? Không phải trời sập ta chắn, đất sụt ta lo, mà là vĩnh viễn sóng vai đồng hành, vĩnh viễn chân thành đối đãi. Có phiền não gì thì không hề cố kỵ nói ra, khỏi cần lo lắng làm đối phương khó xử, có phúc cùng hưởng, khi có nạn cũng nhất định phải kéo đối phương cùng gánh, không cần hổ thẹn vì liên lụy đối phương. Có thể cãi nhau, có thể phân tranh, thậm chí có thể vung quyền với nhau, nhưng không nên có giấu giếm, cho dù tự cho là đúng mà lừa gạt với thiện ý. Đây mới là người một nhà chân chính.”



Dung Khiêm ngơ ngác nói: “Ngươi cũng chưa từng cho Lư Đông Ly biết chân tướng ngươi sống lại, mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, đều có nỗi khổ không thể nói ra.”



“Công khai cho đối phương biết, ngươi có một bí mật, chỉ là bởi vì một số nỗi khổ tâm mà không thể nói, cũng là một loại thẳng thắn. Tiểu Dung, ngươi làm được không? Về cuộc chiến Tần Yên, ngươi đã nhúng tay, nhưng nơi nơi giữ lại, ngươi muốn ngăn cản, lại không chịu tận lực. Ngươi có nỗi khổ tâm, vì sao không thể thẳng thắn nói với y, xin y lý giải ngươi, tin tưởng ngươi, đừng ép hỏi ngươi, làm khó ngươi. Cuối cùng, ngươi lựa chọn lại là vờ như không có chuyện gì cả, nơi chốn lảng tránh, chẳng chịu đối mặt. Tiểu Dung, đổi lại ai khác, đối mặt với thái độ kiểu này của ngươi, đều sẽ thấp thỏm bất an, lo được lo mất.”



Phong Kính Tiết cuối cùng khe khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi lúc giả hôn mê đã nghe được chân tướng, lại không nghe minh bạch. Thế nhưng, ngươi vẫn không truy cứu nữa, thậm chí bao lâu nay tận lực vờ như chẳng có chuyện gì. Ngươi cố gắng sống chung với Yên Lẫm, cố gắng đối đãi tự nhiên hơn tùy ý hơn. Nhưng mà, Tiểu Dung, tự hỏi lòng mình, ngươi thật sự không quan tâm, không muốn biết sao? Ngươi lảng tránh như vậy, rốt cuộc là vì thông cảm cho y, hay là vì bảo hộ chính ngươi.”



Ánh mắt y trầm tĩnh, nhìn bức Dung Khiêm: “Tiểu Dung, ngươi nói cho ta biết, ngươi như vậy… Ngươi yêu hơn, rốt cuộc là Yên Lẫm, hay là bản thân ngươi.”